Chương 8: Miệng Lưỡi Sắc Bén.

Đổi với sự thay đổi đột ngột của anh, Diệp Vãn Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nói ra, chỉ cần anh không bắt cô làm phẫu thuật, tàn nhẫn bỏ đi đứa bé này, cô đã biết ơn anh lắm rồi.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lục lão phu nhân, Diệp Vãn Ninh đại khái cũng đoán được, nhất định là do lão phu nhân, xem ra Lục Thừa Tiêu rất nghe lời của bà lão tóc tuy đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, rạng rỡ này

-Mau đến đây, ăn nhiều vào nào. -Cảm ơn người, Lục lão phu nhân. Diệp Vấn Ninh liên tục cảm on, một nụ cười ngọt ngào với bà: nở

-Nhiều quá rồi, cháu ăn không hết được.

Nhìn bà lão liên tục gắp thức ăn vào bát mình, khuôn mặt của Diệp Vãn Ninh từ đầu tới cuối luôn tràn ngập ý cười, cô không nỡ từ chối ý tốt ấy của bà.

-Ăn nhiều vào, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

-Dạ.

Diệp Vãn Ninh vội gật đầu đồng ý. -Bà Lục, người cũng ăn nhiều vào.

Lục Thừa Tiêu nhìn hai người họ, giống như anh mới là người ngoài. Anh không nói gì, lặng lẽ tự gắp tự ăn.

-Gọi bà nội đi, cái gì mà bà Lục, bà Lục chứ, chẳng hay một chút nào, ta không thích.

Diệp Vãn Ninh nhìn bà lão hiền hòa, lập tức gật đầu sửa lại:

-Cháu biết rồi ạ, bà nội.

-Thừa Tiêu à, Các cháu định khi nào sẽ kết hôn đây? Còn nữa...Cháu phải đối xử tốt với Vãn Ninh.

Đầu tháng sau đi, bọn cháu không muốn phô trương, trực tiếp đăng ký kết hôn là được rồi, chuyện này cháu với Vãn Ninh đã thống nhất rồi.

Anh nhìn thẳng vào Diệp Vãn Ninh: -Vãn Ninh, em nói xem có đúng không?

Diệp Vãn Ninh ngây người, anh

thương lượng qua với cô lúc nào chứ? Trong mơ à? Tính cách bá đạo độc tài của người đàn ông này cô coi như hiểu được rồi. Cô vốn không để ý những điều này, liền thuận theo lời Lục Thừa Tiêu mà gật đầu:

-Đúng vậy bà nội, chỉ cần đơn giản là được rồi, hơn nữa cháu đang mang thai cũng không thể quá lo nghĩ vất vả được.

Thấy bà Lục không nghi ngờ gì, Diệp Vãn Ninh thở phào nhẹ nhõm.

-Được, các cháu nói thế nào thì như thế đó đi, bà già này cũng không có ý kiến gì.

-Vậy cứ quyết định thế đi.

Bữa cơm này Diệp Vãn Ninh ăn trong lo lắng không yên, cô nhìn về phía bà lão ân cần hiền từ, trong lòng cảm thấy áy náy, cô vốn không phải là người mà cháu của bà yêu, sự xuất hiện của cô là ngoài ý muốn, chỉ vì cứu vấn Diệp Thị, nếu như bà nội biết sự thật.Diệp Vãn Ninh trong lòng thầm nói rất nhiều cầu xin lỗi, cô rất yêu quý bà, không muốn làm bà thất vọng, càng không muốn để bà đau buồn.

Buổi chiều, trời nắng gay gắt. Biết được bạn tốt của mình vừa thực tập từ nước ngoài trở về, Diệp Vãn Ninh lập tức chủ động liên lạc. Để tránh phóng viên, cô vào nhà của bạn mình Hạ Nghi Tâm sau đó không ra ngoài nữa.

-Vãn Ninh, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Cậu thực sự định gả cho Lục Thừa Tiêu hay sao?

Vừa vào nhà, Hạ Nghi Tâm ngay tức khắc truy hỏi Diệp Vãn Ninh.

-Cậu nhất định phải nghĩ cho kỹ nha! Anh ta không phải người tốt đẹp gì...

-Nghi Tâm, tớ đã nghĩ kỹ rồi.

-Tại Sao? Tại sao cậu lại lấy anh ta? Anh ta độc ác vô tình có tiếng trên thương trường đó.

Bất kì ai chọc giận Lục Thừa Tiêu, cuộc sống sau này nhất định khó mà nói lên lời. Nhưng cô không có quyền lựa chọn.

-Vì Diệp Thị, vì sản nghiệp mà cha tớ vất vả gây dựng, cũng vì những người yêu thương tớ.

-Cho nên cậu hy sinh hạnh phúc của mình? Thôi nào, cậu vừa mới tròn hai mươi tuổi! Cậu đã kết hôn? Có phải quá sớm không! Không phải vẫn nói hôn nhân giống như một tòa thành mà " người bên trong thì muốn ra, người bên ngoài lại muốn vào sao, hay là. hiện tại cậu đang trong giai đoạn muốn bước vào?

-Đương nhiên không phải là như vậy, tớ buộc phải kết hôn, bởi vì tớ, tớ sắp phải làm mẹ rồi.

Diệp Vãn Ninh biết bạn thân cô chỉ muốn tốt cho cô, nhưng tất cả những chuyện này cô không được lựa chọn.

-Cậu...cậu có baby rồi?

Hạ Nghi Tâm kinh ngạc nhìn Diệp Vãn Ninh, rất lâu không nói nên lời! -Phải.

Diệp Vãn Ninh thành thật thừa nhận vời bạn mình, cô nghiêm túc gật đầu, không có một chút gì là đùa cợt cả. Hạ Nghi Tâm nhìn bộ dạng hơi nhếch miệng cười củaDiệp Vãn Ninh, liền nói:

-Dù sao cậu cũng đã quyết rồi, tớ có nói gì đi nữa cũng vô ích, nhưng nếu như Lục Thừa Tiêu đối xử không tốt với cậu, cậu phải nhớ nói cho tớ biết đấy!

Nhìn bạn thân kiên định như vậy, Diệp Vãn Ninh buồn cười nói:

-Nói với cậu sao?

Nói với cậu ấy cũng không có ích

gì...Cuộc sống của cô từ nay về sao, cô có thể tưởng tượng ra rồi! -Đúng vậy, tớ luôn luôn sẵn sàng chờ mệnh lệnh, đem cắt phăng hạ bộ

của hắt.

Nói xong, Hạ Nghi Tâm còn làm động tác chém bằng tay, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

-Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu, lúc đó xem biểu hiện của cậu ra sao?

Diệp Vãn Ninh hùa theo cùng lời của bạn thân, chút nữa thôi cô sẽ cùng Lục Thừa Tiêu đi đăng kí kết hôn..

Nhận được tin nhắn mà Lục Thừa Tiêu gửi, cô nhờ bạn thân đưa mình đến cục dân chính, nhìn Diệp Vãn Ninh đi vào cục dân chính xong, Hạ Nghi Tâm mới lái xe rời đi.

Không có hôn lễ, không có khách mời, cũng không có tuần trăng mật, chỉ với vài cầu đơn giản, cô và anh đã lấy được giấy đăng ký kết hôn, nhìn tờ giấy màu đỏ trong tay, Diệp Vãn Ninh cảm thấy vô cùng nặng nề.

-Mọi thứ đã xong xuôi rồi, vị trí Bà chủ Nhà họ Lục chính là của cô rồi.