Lang Yên loạng choạng lùi lại mấy bước lập tức giơ cánh tay phải lên, mũi súng hướng thẳng về phía Diệp Vãn Nình chuẩn bị bóp cò!
Lục Thừa Tiêu nhanh tay nhanh mắt bóp cò, lập tức hai tiếng súng vang lên...
-Hư!
Diệp Vãn Ninh hừ một tiếng, trút một hơi lạnh, suýt thì ngã xuống đất, nhân lúc hỗn loạn, Lang Hiệu sớm đã dẫn theo người không thấy bóng dáng đâu, Lang Yên bị trúng đạn cũng nhanh chóng chạy vào chiếc xe chống đạn đến giải cứu!
Đáng chết, lại để bọn chúng chạy mất!
Kỉ Trình Tân cắn răng, giận đến nóng mắt!
-Shit!
Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng, đưa tay đỡ lấy đôi vai của Diệp Vãn Ninh, thấy vai cô nhỏ máu từng giọt đỏ tươi, còn may đạn chỉ vào vai, nếu anh không nổ phát sáng ấy, bây giờ không chỉ đơn giản là chảy máu thể này đâu!
-Tôi không sao.
Gương mặt xinh đẹp của cô trắng bệch, cô nhìn không ra biểu cảm và cảm xúc của Lục Thừa Tiêu lúc này, anh ta đang lo lắng cho cô sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Lục Thừa Tiêu nhanh chóng bế cô lên!
-Cô không cần mạng nữa à? Cho dù cô muốn chết, cũng đừng có lối con tôi chịu tội cùng!
Bể cô vào trong xe mà Kano lái đến, liền nhanh chóng xé một miếng vải trên áo sơ mi băng bó đơn giản cho cô.
Kano lập tức lái xe chạy về phía biệt thự, đêm nay hiện lên rất yên tĩnh.
-Tôi.... không kịp nghĩ, nghĩ nhiều như vậy.
Hóa ra anh ta chỉ lo cho con anh ta... Diệp Vãn Ninh đưa tay xoa nhẹ bụng của mình:
-Cục cưng rất ngoan, luôn rất ngoan. -Hừm.
Lục Thừa Tiêu hừm lạnh một tiếng, thấy vết thương của cô máu vẫn dần dần ngừng chảy, lại lên tiếng:
-Cũng không xem xem là con ai?
Anh tự kiêu nhếch mày, trong bộ dạng ngạo mạn cực đỉnh kia dường như lẫn một vài cảm xúc khác...
Có lẽ là vì mệt mỏi, vì đau đớn, Diệp Vãn Ninh cuối cùng lại ngủ trong lòng anh! Nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, anh lại có chút không nỡ đánh thức!
Kano ngay tức khắc mở cửa xe phía sau ra, Lục Thừa Tiêu bế Diệp Vãn Ninh nhỏ bé đi về phía sau núi.
-U...
Trong giấc mơ cô cảm nhận được có chút đau đớn, dụi đôi mắt nhập nhem, nhìn bốn phía, đây là đâu? Cô miễn cưỡng đứng dậy, không cẩn thận làm rách vết thương trên vai, “Hự.”, cô kêu nhẹ lên một tiếng, chỗ bị viên đạn găm trúng đã được băng bó bôi thuốc,
quần áo trên người cũng sớm đã được thay bằng đồ ngủ thoải mái, cô đứng dậy xẻ đôi dép lông được đặt dưới giường đi về phía cửa.
Vừa mới đẩy mở cửa căn phòng nhỏ, liền thấy một suối nước nóng tự nhiên rộng lớn, toàn bộ kết cấu và thiết kế phía sau đều làm cô kinh ngạc không nói nên lời, lúc sau, cô mới nhận ra mình đứng ở trước cửa khá lâu rồi.
-Lục Thừa Tiêu?
Cô kêu nhẹ tên anh, chắc anh đã đi rồi? Nhưng đây là đâu? Xem xét xung quanh, cảm thấy có chút thân thuộc lại có chút xa lạ.
-Tỉnh rồi?
Bỗng, từ phía sau một giọng nói truyền đến thật làm cô giật cả mình.
Cô quay người thoáng thấy cơ bụng tám múi của anh, Diệp Vãn Ninh trút một hơi lạnh, liền di chuyển ánh mắt, lùi về phía sau một bước:
- Thì, thì ra anh vẫn còn ở đây, đây là đâu vậy?
-Nghe giọng điệu câu này của cô là mong tôi sớm rời đi?
-Không, không phải, tôi.... không phải... có ý đó......
Đôi mắt đẹp của Diệp Vãn Ninh thấy vẻ điển trai nguy hiểm của anh lộ ra, không dám nhìn tiếp:
-Cái đó, anh đi, mặc quần áo trước đi.