Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Chú Đừng Sủng Tôi Như Vậy

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Món quà của cô là một sợi dây chuyền đính đá rất đẹp nha viên đá có hình trái tim màu hồng phấn.

" lão già cảm ơn chú nha " Cô cầm sợi dây chuyền trên tay ánh mắt chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền trên tay miệng không khỏi giấu được nét vui mừng.

Anh bỗng dưng đưa tay lên xoa đầu cô ánh mắt nhìn cùng dịu dàng, kỳ thực thì sợi dây chuyền này là do anh thiết kế rồi đem đến đặt riêng.

- reng.....reng...reng..-

Tiếng chuông điện thoại vang lên đến từ điện thoại cô,người gọi là Châu Diễm.

" alo...mình nghe " Cô nhảy từ trên đùi anh xuống đến giường lấy điện thoại nhấc nghe.

- này đi mua sắm không? - Giọng của Châu Diễm vang lên từ đầu dây bên kia.

" đi cũng được nha,chiếc thẻ của ai kia đã lâu chưa quẹt rồi hôm nay chúng ta quẹt sạch thẻ " Cô nhấc điện thoại lên nghe ánh mắt của cô liếc nhìn về phía anh lém lỉnh.

" gặp chỗ cũ nha "

" đi mua sắm với Châu tiểu thư sao? " Anh vẫn ngồi đó nhìn cô rồi hỏi.

Cô gật đầu sau đó đi đến tủ quần áo lấy một chiếc quần jeans và một chiếc áo crop top cùng chiếc áo sơ mi.

" mặc cái đó sao?" Anh nhìn đống đồ trên tay cô chau mày hỏi.

" không hợp mặc chiếc váy khác đi "

Cô lại lôi ra một bộ khác anh lại bảo là không hợp,sau một hồi thì cô lại mặc một chiếc váy đơn giản đi ra.

....................

Cuối cùng thì cô cũng đến được nơi đã hẹn,điểm hẹn là công viên.

" ê này,sao hôm nay có hứng vậy " Cô đi bên cạnh Châu Diễm nghiêng đầu hỏi.

" tại thấy có chút gì đó với lại ở nhà cũng chán " Châu Diễm cầm túi xách tung tăng đi.

" vậy chúng ta đi trung tâm thương mại đi?"

" được nha "

........................

Sau 1 giờ đồng hồ khi cô đi mua sắm với Châu Diễm thì điện thoại trong túi anh liên tục rung.

" này điện thoại sao lại rung kịch liệt vậy? Cô nhóc quẹt thẻ à? " vị bác sĩ họ Liễu kia ngồi cạnh anh nói với giọng đùa cợt.

" ừm " Anh vẫn chăm đầu vào máy tính gật đầu.

" thật sự tôi vẫn chưa tin được Thái gia để mặc hai người như vậy " Liễu Thắng Nam ngã lưng ra sofa cười nhạt,vẫn là không tin được Thái gia lại để mặc hai người như vậy.

" Thái gia cho làm gì cũng được ngoại trừ việc làʍ t̠ìиɦ " Anh dừng động tác lại nhếch môi cười.

" làʍ t̠ìиɦ " Liễu Thắng Nam lặp lại hai chữ cuối cùng mà anh nói.

" cậu không hiểu hai chữ đó sao?" Anh quay mặt lại nhìn Liễu Thắng Nam hỏi.

" à mà bác sĩ Liễu sao lại không ở bệnh viện mà lại ở công ty chúng tôi sao? " Anh gập máy tính lại ngã người ra sau ghế ánh mắt nhìn Liễu Thắng Nam đầy đùa cợt.

"......." Liễu Thắng Nam im lặng không nói tiếng nào cả.

" lại bị đuổi à ".

" cậu đừng chọc vào nổi đau của tôi chứ " Liễu Thắng Nam uất ức lên tiếng.

" một bác sĩ giỏi lại bị đuổi khỏi một bệnh viện lớn " Anh nhướng mày ngạc nhiên.

" mấy cô y tá trong bệnh viện điều bị tôi ném lên giường "

" tinh lực cậu dồi dào vậy sao?"

" chẳng lẽ cậu nghĩ của tôi lên yếu sao,tôi thấy cậu sắp yếu thì có,cậu xem bao lâu cậu không có nhu cầu rồi,cô nhóc còn nhỏ đâu dễ để Thái gia cho cậu đυ.ng vào,tôi thấy cậu nên tìm một cô em sinh đẹp nào đó giải quyết, tôi thấy cậu sắp dư rồi đó không chừng sau này không lên được " Liễu Thắng Nam cũng chẳng kém gì liền lên tiếng trêu ghẹo anh.

" cái gì hư? rồi không lên được " Giọng cô phát ra từ ngoài cửa,cái đầu của cô lắp ló ngoài cửa.

" hửm..." Anh liếc mắt nhìn ra cửa ánh mắt vô cùng ôn nhu,sau đó nhếch môi cười lên,cô nhóc này hiểu mà giả vờ sao?.

...****************...

nó sao ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »