Chương 4: Mọi thứ chỉ mới bắt đầu

(4)

Bà nội Lục Thiên Quân sau khi nghe được chuyện cháu trai mình đã có vợ, bà lúc đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay Tô Hy. Bà ngắm nghía cô một lát rồi nở nụ cười hài lòng, liên tục gật đầu:

- Được, bà thích con bé này. Mà con vừa nói con bé này họ Tô sao?

Bà nội vẫn nắm chặt tay Tô Hy, quay sang hỏi Lục Thiên Quân. Tô Hy bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, một Tô gia thịnh vượng đã phá sản rồi, liệu bà có chấp nhận thân phận của cô không? Cô len lén liếc nhìn Lục Thiên Quân, quan sát biểu cảm của anh. Nhưng anh dường như vẫn rất bình thản, hai tay nắm lấy bàn tay đã già nua của bà, lễ phép đáp:

- Dạ phải ạ, cô ấy chính là thiên kim tiểu thư Tô gia.

Không ngờ Lục Thiên Quân lại bình thản nói ra thân phận của cô như vậy, cô càng thêm lo lắng hơn, tới nỗi không dám thở mạnh. Bà nội tỏ ra bất ngờ khi nhìn Tô Hy, nhưng sau đó bà lại thoải mái nói:

- Thì ra là con gái của Tô Thức, càng lớn lên càng xinh đẹp, bà suýt chút nữa không nhận ra luôn.

Tô Hy vẫn chưa hết căng thẳng, cho tới khi bà nội nắm lấy tay cô rồi đặt lên tay Lục Thiên Quân, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Thiên Quân, từ nay trở đi con phải đối xử với Tiểu Hy thật tốt đó. Mà hai đứa đã dự định ngày kết hôn chưa, định khi nào mới sinh con để bà bồng đây?

Tô Hy không ngờ bà nội lại dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này như vậy, hơn nữa chưa gì đã nhắc đến chuyện sinh con rồi. Cô mới 19 tuổi, chưa có chút kinh nghiệm nào trong chuyện yêu đương, cho nên cô chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô vẫn chưa kịp thích ứng. Nó hệt như một giấc mơ vậy...

Lục Thiên Quân mỉm cười, an ủi bà nội của mình:

- Bà đừng lo, sẽ rất nhanh thôi mà.

Tô Hy cũng không thể im lặng mãi được, để tránh bị nghi ngờ, cô cũng đành phụ họa theo trong sự xấu hổ:

- Vâng, bọn con sẽ cố gắng ạ.

Bà nội nghe vậy thì cũng cảm thấy yên tâm hẳn, hy vọng là lúc đó bà có thể chờ được tới ngày tận mắt chứng kiến gia đình hạnh phúc của cháu trai mình, như vậy là tâm nguyện lớn nhất của bà đã được hoàn thành rồi.

Đời người ngắn ngủi là thế, vậy nên phải luôn trân trọng từng giây từng phút, để đến khi mất rồi sẽ không phải hối hận.

...

Ra khỏi bệnh viện tư nhân, Tô Hy tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Thì ra hợp đồng hôn nhân này là vì bà nội, chứng tỏ Lục Thiên Quân thực sự là một người cháu hiếu thảo. Nhìn thấy bà nội anh, cô bỗng nhiên nhớ tới bố mình. Mấy ngày nay cô chưa có thời gian thăm bố, không biết bệnh tình của ông ấy như thế nào rồi.

Cũng tại cô, trước đây mải chơi bời, chưa thực sự quan tâm tới những người thân xung quanh mình. Cho tới khi cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau, cô mới phát hiện ra bản thân mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

Hối tiếc sao? Có chứ! Nhưng làm được gì khác nữa không?

Hiện giờ Tô Hy chỉ còn có thể làm một việc duy nhất để cứu vãn Tô gia, đó là bám thật chặt lấy Lục Thiên Quân. Anh là cứu tinh duy nhất của cô, là vị cứu tinh ông trời ban cho cô. Cơ hội này cô phải nắm giữ thật chặt mới được, cô sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa.

Lục Thiên Quân bước ở phía sau Tô Hy tới bãi đỗ xe, sau đó anh sải bước ra phía trước để mở cửa xe ô tô. Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, cả hai cứ im lặng như vậy, không ai nói gì với nhau cả. Lục Thiên Quân thì không tỏ ra quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, đây chính là lí do mà người khác không tài nào đoán ra được anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Một con người thâm sâu khó lường, nguy hiểm trùng trùng, nhưng cô buộc phải dây dưa vào anh.

Ngồi vào trong xe, Lục Thiên Quân mới liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tò mò của Tô Hy, cái miệng vàng ngọc trước giờ luôn kiệm lời, nay lại tốt bụng giải thích:

- Bà nội tuổi đã cao, không thể tránh khỏi những căn bệnh tuổi già. Tâm nguyện lớn nhất của bà ấy là muốn tôi kết hôn. Bà như vậy là đồng ý rồi đó, bà đã đồng ý rồi thì bố mẹ tôi cũng sẽ không ý kiến gì thêm. Cho nên em yên tâm!

Lục Thiên Quân như vậy là đang an ủi Tô Hy sao? Từ khi Tô gia phá sản, Tô Hy bị những người thân cận nhất với mình phản bội, không còn ai coi trọng người của Tô gia nữa. Những điều Tô Hy lo lắng là điều đương nhiên, hơn nữa Lục gia lại là gia tộc lớn mạnh, chắc chắn không thể chấp nhận một người con dâu như cô được. Nhưng thật không ngờ bà nội lại dễ dàng đồng ý hôn sự này như vậy, Lục Thiên Quân còn nói nếu bà nội đã đồng ý rồi thì bố mẹ anh cũng đồng ý. Chẳng nhẽ Lục gia không sợ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình sao? Tô Hy chỉ sợ bản thân liên lụy tới Lục Thiên Quân mà thôi.

Bây giờ cứ nghe tới họ Tô, người khác muốn tránh còn không kịp, thế mà Lục Thiên Quân lại tình nguyện bước vào đầm lầy này. Cô bỗng dưng cảm thấy lòng mình ấm áp, cảm kích anh vô cùng:

- Vâng, em biết rồi.

Trước kia Lục Thiên Quân thường xuyên nhìn thấy một Tô Hy nghịch ngợm, hồn nhiên vô tư, vô lo vô nghĩ, cô chưa bao giờ chịu ngoan ngoãn cúi đầu trước ai cả. Biến cố ập đến thực sự đã có tác động rất lớn tới tính cách của cô, biến cô từ một đứa trẻ bướng bỉnh ương ngạnh trở thành một thiếu nữ dịu dàng nghe lời.

Lục Thiên Quân cứ thế nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô không được tự nhiên cho lắm. Cô đỏ mặt quay sang chỗ khác, không dám nhìn Lục Thiên Quân thêm nữa. Anh cũng nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm của bản thân, khởi động xe:

- Em có cầm chứng minh thư theo không?

Lục Thiên Quân lại bất chợt hỏi, ngữ điệu bình thản như thể đây chỉ là một câu hỏi tùy tiện của anh, nhưng lại khiến cho trái tim Tô Hy đập loạn nhịp. Cô hồi hộp gật đầu:

- Có ạ...

Lục Thiên Quân không nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ở bệnh viện. Tô Hy khó hiểu nhìn anh, nhưng lại không dám cất tiếng hỏi. Cứ thế cô ôm một bụng bụng nghi vấn suốt cả đường đi, tâm trạng cũng tụt dốc không phanh.

"Lục Thiên Quân thối tha, giải thích một câu chết được anh sao?"

Những lời mắng chửi này Tô Hy chỉ dám để trong lòng, lá gan của cô không lớn tới mức dám liều mạng với anh đâu. Cái gì mà tổng tài lạnh lùng bá đạo chứ, cô cũng ứ thèm. Đến cả một câu giải thích rõ ràng cũng không chịu nói, đang ảo tưởng truyện ngôn tình hay sao?1

Lục Thiên Quân tuy đang tập trung lái xe, nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn Tô Hy. Thấy khuôn mặt cô hậm hực, anh cố nhịn cười, tăng tốc xe về phía trước. Con người đưa ra quy tắc đương nhiên cũng phải có ngoại lệ, anh thừa nhận bản thân trước giờ luôn nghiêm túc, cho nên khiến cho nhiều người sợ hãi không dám lại gần mình. Nhưng Tô Hy là ngoại lệ.

Kí ức của Lục Thiên Quân quay trở lại một bữa tiệc của hơn 2 năm trước, khi lần đầu gặp Tô Hy. Tô Hy là cô bé mới lớn, lần đầu được bố cho phép dự bữa tiệc lớn và trang trọng như vậy. Nhưng tính tình cô lại nghịch ngợm không chịu yên phận, trong lúc vui chơi đã va vào anh, ly rượu vang trên tay cô rơi vỡ tan tành, rượu trong ly làm bẩn bộ âu phục sang trọng trên người anh.

Lúc đó cô dường như vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng của sự việc, lè lưỡi rồi bỏ đi. Tô Thức vừa tức giận nhưng cũng vừa thương con, cho nên đã thành tâm xin lỗi giúp con gái. Đến cả một người lớn tuổi hơn Lục Thiên Quân rất nhiều, đứng đầu cả một tập đoàn Tô thị phồn thịnh cũng phải kiêng dè Lục Thiên Quân vài phần, đủ để biết anh là một người quyền lực cỡ nào.

Bữa tiệc vui vẻ náo nhiệt bỗng trở nên căng thẳng, ai cũng nghĩ rằng lần này Tô gia toi đời rồi, động vào ai không động, lại chọc vào Lục Thiên Quân này.

Lục Thiên Quân nhìn bộ âu phục của mình, bất giác nhớ tới nụ cười ngây thơ của Tô Hy khi nãy. Anh không muốn chấp nhặt nữa, chỉ phủi tay bỏ qua:1

- Thôi bỏ đi, không sao.

Lục Thiên Quân chưa bao giờ là một người dễ tính, thế mà sự việc nghiêm trọng như vậy anh lại không truy cứu, thật khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Sau lần đó, mỗi khi được Tô gia mời đi dự tiệc, anh cũng nể mặt mà tới. Tô Hy hình như không còn nhớ chuyện hôm đó nữa, khi bị bố nghiêm khắc bắt tới chào hỏi Lục Thiên Quân, cô mới miễn cưỡng bước tới chào hỏi anh.

Dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng của cô cùng với một chút ấm ức không cam lòng đó, tới giờ Lục Thiên Quân vẫn còn nhớ rõ...

Dứt ra khỏi những hồi ức, Lục Thiên Quân nhìn toà nhà lớn đang ở trước mặt mình, liền dừng xe lại. Đã tới nơi rồi. Anh quay sang cô, thấy cô vẫn còn đang hậm hực nghịch túi xách của mình, lẩm bẩm gì đó mà anh nghe không rõ:

- Lục Thiên Quân xấu xa, Lục Thiên Quân thối...

- Tới nơi rồi!

Lục Thiên Quân bình thản nói một câu rồi bước ra khỏi xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô. Tô Hy giật cả mình, vội vã bịt miệng lại. Trời ơi, anh đã nghe thấy chưa vậy?

Nhìn cánh cửa xe được mở ra, Lục Thiên Quân vẫn kiên nhẫn chờ Tô Hy bước ra khỏi xe, khuôn mặt đẹp trai cũng không có chút cảm xúc nào:

- Xuống xe!

Lục Thiên Quân không hề khách khí mà lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt dịu dàng ban nãy đã nghiêm khắc hơn rất nhiều. Tô Hy chỉ biết cắn môi, thầm cầu nguyện trong lòng. Cô lề mề bước ra khỏi xe, lúc này mới nhìn rõ toà nhà ở trước mặt mình, lập tức ồ lên bất ngờ.

Cục dân chính!

Nhanh như vậy sao? Mặc dù Tô Hy đã lường trước được trường hợp này, nhưng bây giờ tự nhiên cô cảm thấy hồi hộp quá, tâm trạng thấp thỏm không yên.

Lục Thiên Quân không chờ cô mà bước đi trước, khiến cho cô vội vã đuổi theo sau. Cô không hề biết, khi quay mặt đi, anh đã cười. Khuôn mặt tuấn tú trước giờ chỉ có một biểu cảm duy nhất, nay lại vì một người phụ nữ mà mỉm cười. Nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ cũng chẳng ai tin câu chuyện quá hoang đường này.1

Ngày hôm nay tới đăng ký kết hôn cũng nằm trong dự liệu của Lục Thiên Quân, anh đã cho người chuẩn bị sẵn các giấy tờ cần thiết rồi, chỉ cần bây giờ có chữ ký của cả hai là được. Sau khi ký vào giấy đăng ký kết hôn, Tô Hy sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh, chuyện nhà cô, anh không muốn quản cũng không được. Hơn nữa anh cũng đã hứa với cô, anh sẽ không nuốt lời.

Tô Hy căng thẳng vô cùng, cho tới khi ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, cô vẫn còn đứng ngẩn người ra đó. Lục Thiên Quân nhướng mày, mất kiên nhẫn mà giục cô:

- Tô Hy!

- Hả...à, à...

Tô Hy giật mình, run rẩy cầm bút lên chuẩn bị ký. Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô giống như bị ép buộc hơn là cam tâm tình nguyện, theo pháp luật mà nói nếu bị ép buộc thì cuộc hôn nhân này sẽ không được tính. Hôn nhân phải trên cơ sở của tình yêu và hai bên tự nguyện, không ai được phép ép buộc người khác cả. Nhưng hôm nay người tới lại là Lục Thiên Quân, với lại tất cả trình tự, giấy tờ cần thiết đều đã được trợ lí Tư Mã Lộc dặn dò chuẩn bị từ trước rồi.

Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy tới sốt ruột, chỉ là ký một cái tên thôi mà, có cần phải lề mề tới vậy không? Ánh mắt của mọi người nhìn anh đều trở nên khác lạ, tuy không ai dám nói gì, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân như trở thành một con sói xảo quyệt đang dụ dỗ thỏ con vào hang ổ. Anh xấu xa lắm sao?1

Đáng chết!

Tô Hy cuối cùng cũng ký xong tên mình, căng thẳng nhìn lại thêm một lần nữa. Khi cô quay sang nhìn Lục Thiên Quân, sắc mặt anh đã trở nên khó coi vô cùng. Cô giật mình hoảng hốt, không biết rốt cuộc bản thân đã làm sai ở đâu:

- Lục...Thiên Quân, anh sao vậy? Anh không khoẻ ở đâu sao?

Tô Hy suýt chút nữa lỡ lời gọi anh là Lục thiếu gia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nó kì kì, dễ khiến cho người khác nghi hoặc, cô đành thay đổi cách gọi.

Nghe được câu hỏi quan tâm của Tô Hy giành cho Lục Thiên Quân, mọi người mới không dám nghi ngờ nữa. Lục Thiên Quân liền kéo cô về phía mình, mỉm cười ôn nhu:

- Không có gì!

Vậy là kể từ giờ phút này, cô và anh đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp rồi. Tô Hy có chút mơ màng, lén nhéo tay mình một cái thật đau:

- Ui cha...!

Nhận ra bản thân lỡ lời, Tô Hy nhanh chóng bịt miệng lại. Lục Thiên Quân nhíu mày, lo lắng hỏi han cô:

- Sao thế?

- À, do em vui mừng quá thôi mà. Chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, cứ như mơ vậy. Liệu đây không phải giấc mơ chứ?

Tô Hy nhập vai rất nhanh, cô vẫn không quên bây giờ có rất nhiều ánh mắt mắt của người khác đang nhìn mình chằm chằm. Cuộc hôn nhân này là giả, nhưng quan trọng người diễn lại rất có tài năng diễn xuất.

Lục Thiên Quân mỉm cười, yêu thương búng nhẹ lên mũi cô:

- Đồ ngốc, không phải là mơ, là sự thật.

Tô Hy vui vẻ ôm lấy Lục Thiên Quân ở trước mặt mọi người, nhưng khi vùi mặt vào trong lòng anh, ánh mắt cô lại trở nên lạnh lẽo.

Mọi thứ bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, Hà gia, Hà Diệp Nhu, Trương Tử Dương, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ đau khổ tột cùng, sống không bằng chết!