(15)
Sau khi đưa Tô Hy về nhà, Lục Thiên Quân không hề rảnh rỗi chút nào, anh phải tiếp tục tới công ty làm việc. Mà lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình đã quên mất nói anh một việc quan trọng nữa, liền tự mắng chửi bản thân một trận. Rõ ràng cô chưa già mà sao có thể đãng trí như vậy chứ?
Không biết Lục Thiên Viễn đã đứng phía sau Tô Hy từ lúc nào, trong lúc cô đang điên cuồng tự tổng sỉ vả bản thân. Đương nhiên, cô vẫn chưa nhận ra sự có mặt của anh. Cứ nhìn thấy cô, cục tức của mấy hôm trước lại ùa về khiến cho Lục Thiên Viễn tức giận bừng bừng. Anh ta liền nảy ra một ý xấu, đó là hù doạ cô một phen:
- Hey!
Quả nhiên Tô Hy đã bị hết hồn khi bị Lục Thiên Viễn đập mạnh một cái lên vai, cô lập tức trợn mắt hung dữ nhìn anh ta, nổi khùng:
- Cậu bị điên hả, muốn tôi giật mình chết à?
Hồn cô sắp bị bay ra ngoài luôn rồi!
Tô Hy lườm nguýt Lục Thiên Viễn, anh ta đắc ý vô cùng, không những không tỏ ra có lỗi mà còn cười to hơn nữa:
- Hahaha, đồ nhát gan. Có thế mà cũng bị giật mình!
Bốp!
Tô Hy không chút khách khí mà giáng cho Lục Thiên Viễn một cái tát thật mạnh, ngay lập tức trên khuôn mặt điển trai kia đã lưu lại vết đỏ ửng, đủ để biết mức độ ra tay của cô mạnh cỡ nào. Có lẽ chính bản thân Lục Thiên Viễn cũng không ngờ rằng, Tô Hy lại dám đánh mình?1
- Cậu...cậu dám?
Tô Hy đắc ý lè lưỡi, khuôn mặt xinh đẹp kiểu "Có gì mà tôi không dám?". Vừa đúng lúc Lục phu nhân bước tới, cô liền chạy qua chỗ bà ấy để mách lẻo, tiện thể nấp sau lưng bà ấy:
- Mẹ ơi, em chồng hăm doạ con. Con sợ lắm!
Ban nãy Thẩm Tuệ nghe tiếng quát lớn của Tô Hy nên mới lo lắng chạy tới đây, không ngờ chính là con trai thứ 2 bảo bối của bà đang bắt nạt con dâu bà. Bà liền che chắn cho cô, nghiêm giọng nhìn Lục Thiên Viễn:
- Thiên Viễn, Hy Hy mới tới nhà, con đừng có mà giở trò. Con bé là chị dâu con đó, thật không biết chút phép tắc nào!
Mặc dù Thẩm Tuệ nghiêm khắc như vậy thôi, nhưng bà vẫn vô cùng yêu thương hai đứa con trai của mình. Vốn Lục Thiên Viễn là em út nên còn được chiều chuộng hơn cả Lục Thiên Quân, chính vì sự chiều chuộng quá mức đó khiến cho Lục Thiên Viễn thành đứa trẻ hư, kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.
- Mẹ, sao mẹ lại bênh người ngoài chứ? Con mới là con trai ruột của mẹ mà. Với lại, cô ta bằng tuổi con, sao con phải gọi cô ta một tiếng "chị dâu" chứ?
Lục Thiên Viễn rõ ràng không phục, Tô Hy không những quyến rũ anh cả mà bây giờ còn dụ dỗ luôn cả bố mẹ anh rồi. Không biết ai mới là máu mủ ruột thịt của Thẩm Tuệ nữa, rõ ràng là thiên vị mà.
Tô Hy nấp ở phía sau Thẩm Tuệ, cô càng thêm đắc ý, làm mặt xấu để chọc tức Lục Thiên Viễn. Lục Thiên Viễn còn chưa kịp nổi đoá lên thì đã bị mẹ mình cốc lên đầu, kèm theo là ánh mắt không vui:
- Hy Hy không phải người ngoài. Chính vì hai đứa bằng tuổi nhau nên sẽ dễ nói chuyện hơn. Sau này, phải đối tốt với Hy Hy, nếu không thì mẹ sẽ bảo bố đóng băng tài chính của con. Nghe rõ chưa?
Lại mang chuyện tài chính ra doạ rồi, Lục Thiên Viễn đau đầu nhất là vụ này. Anh không giống như Lục Thiên Quân, hơn nữa hiện giờ anh mới chỉ là sinh viên năm nhất của trường đại học. Từ nhỏ được chiều chuộng quen thân rồi nên anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tự lập kiếm tiền như anh trai mình, mỗi ngày chỉ biết chơi bời tan tác, vô lo vô nghĩ.
Thẩm Tuệ đã nói tới đây rồi thì Lục Thiên Viễn không dám tùy tiện chọc tức bà thêm nữa, liền giơ tay lên đầu hàng. Anh còn không quên nịnh nọt mẹ mình mấy câu:
- Thôi mà mẹ, con chỉ đùa thôi mà. Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời, con yêu mẹ nhất.
Tô Hy thầm bĩu môi, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Thẩm Tuệ được tâng bốc mấy câu, tâm tình cũng trở nên tốt hẳn. Lục Thiên Viễn chính là vậy, cái mồm lúc nào cũng ngọt sớt, bảo sao lại có nhiều cô gái mê mẩn tới điên cuồng tới vậy.
Hai thằng con trai ai ai cũng được thừa hưởng được vẻ đẹp lúc còn trẻ của bố nó, thông minh hơn người, mỗi người một vẻ. Đây chính là niềm tự hào lớn nhất của Thẩm Tuệ, mỗi lần nhắc đến con trai, ánh mắt bà lại loé lên tình yêu thương vô hạn.
- Được rồi, chỉ dẻo cái miệng. Lần sau còn thấy Hy Hy nói con bắt nạt con bé nữa là đừng có trách mẹ nha!
- Vâng vâng thưa mẹ yêu, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng con.
Tô Hy thầm nổi da gà, bĩu môi. Chờ tới khi Thẩm Tuệ đi hẳn, cô mới nhìn Lục Thiên Viễn bằng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh, trong lòng càng thêm đắc ý:
- Chà chà, cũng biết nịnh phết đấy nhỉ. Thì ra nhị thiếu gia nhà họ Lục là người sợ mẹ cơ đấy. Ôi Lục nhát gan, cái tên này còn hay hơn tên Lục Thiên Viễn nữa. Hahaha!
Lục Thiên Viễn lập tức bịt miệng Tô Hy lại, lôi cô đi mà không chút thương tiếc. Anh sắp bị cô chọc đến điên rồi, nhưng vì lời cảnh cáo của mẹ, anh chỉ đành nhẫn nhịn tất cả xuống bụng:
- Tổ tông à, im miệng cho tôi nhờ!
Rốt cuộc kiếp trước anh đã mắc nợ gì đến nhà cô chứ?