Tần Thiên Lan sau khi rời khỏi bữa tiệc liền rời đi, bên ngoài đậu sẵn một chiếc xe vô cùng quen thuộc khỏi cần nói cũng biết là của ai.
"Tứ ca, cơ đợi lâu lắm không?" Tần Thiên Lan vừa đẩy cửa xe ngồi vào liền nói.
"Bị người ức hϊếp mà không đáp trả, không gióng phong cách của em cho lắm." Cố Thanh Trì giọng nói mặc dù lãnh đạm, nhưng lại bao hàm sự tức giận trong đó.
Nói gì thì người mà hắn đặc trên đầu quả tim nguyện một đời cưng chiều, lại bị một cái loại chó mèo không biết từ đâu xuất hiện, lại dám dùng thái độ đó kinh bạc bảo bối nhà hắn.
"Tứ ca, nếu như chó sủa mình, mình liền đáp trả vậy há không phải tự hạ thấp chính mình hay sao?" Tần Thiên Lan nghe hắn tức giận liền lên tiếng giải thích.
Quả nhiên Cố Thanh Trì vừa nghe xong liền bật cười, quả nhiên là người của hắn có khác. Xem ra là hắn lo lắng dư thừa rồi, cô gái nhỏ nhà hắn làm sao có thể dễ dàng bị người khác ức hϊếp được kia chứ.
"Được rồi, không có lần sau." Cố Thanh Trì cưng chiều nói.
"Tứ ca, em đói." Tần Thiên Lan nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn lắc lư.
Hành động này nếu như là cô của trước đây liền cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng hiện tại lại cảm thấy nên như vậy mới đúng, nói gì thì con gái quá mạnh mẽ cũng không tốt.
Tốt hơn hết vẫn nên đôi lúc điềm đạm đáng yêu một chút, vì người trong lòng mình có gì xấu đâu chứ.
"Em muốn ăn gì?" Cố Thanh Trì hỏi.
"Lẩu ạ."Tần Thiên Lan không chút do dự đáp, sau khi đáp xong liền như có gì nghĩ ngợi mới tiếp tục nói: "Có điều mặc lễ phục có chút không thích hợp cho lắm."
"Đi thôi chúng ta đi ăn lẩu."
Cố Thanh Trì trực tiếp giúp cô cắt đứt chút do dự của Tần Thiên Lan. Cả hai cùng nhau đến một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng, Cố Thanh Trì còn cố ý chọn một phòng bao để thuận tiện cho hai người có khoảng thời gian riêng tư bên nhau.
Rất may bộ lễ phụ hôm nay Tần Thiên Lan mặc có phần hơi hướng nữ cường, cho nên nhìn cũng không quá mức rờm rà cho lắm. Ngược lại Cố Thanh Trì mặc nguyên cây lễ phục vô cùng kín đáo, nhìn qua liền mang cảm giác bá đạo tổng tài lần đầu cùng cô vợ nhỏ đi ăn bên ngoài.
Hai người ăn uống vui vẻ đến khi quay về nhà ngủ một giấc vẫn không nhớ đến rằng bản thân đã vô tình bỏ rơi Chu Đình Chi ở bữa tiệc chưa mang về.
...
"Hôm nay em đến công ty à?" Cố Thanh Trì vừa ăn sáng vừa hỏi Tần Thiên Lan. Nhìn cô ăn mặc có phần chỉnh tề, khuôn mặt cũng trang điểm theo kiểu trưởng thành hơn rất nhiều, thậm chí đến cả tóc cũng cột cao lên gọn gàng.
"Vâng, em thấy có một số người đang muốn thâu tóm công ty nhà em làm của riêng, nếu còn không ra ta sợ rằng đến một lúc nào đó công ty chỉ còn một cái xác rỗng."
Cố Thanh Trì cưng chiều nói: "Có cần anh cử người đi cùng em hay không?"
Tần Thiên Lan vội xua tay: "Không cần đâu ạ, có người kia đi cùng ai có thể làm gì được em kia chứ.''
Người kia trong lời Tần Thiên Lan khỏi cần nói ra cũng biết là nói đến ai, đối với người này Cố Thanh Trì có phần an tâm một chút, nhưng mà hắn vẫn cử Chu Đình Chu đi theo cô.
"Tần Tiểu thư sớm." Chu Đình Chi miệng cười nhưng trong lòng hoàn toàn không cười.
Đến lúc này Tần Thiên Lan mới chợt nhớ ra bản thân mình tối qua đã quên mất điều gì, bảo sao cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra là quên mất Chu trợ lý ở bữa tiệc đính hôn. Bảo sao tên này lại có mấy phần giận dỗi cô kia chứ.
"Chu Trợ Lý, buổi tối hôm qua vẫn ổn cả chứ?" Tần Thiên Lan dò hỏi.
"Nhờ phúc của Tần Tiểu Thư tôi cũng xem như về nhà an toàn." Chu Đình Chi cười.
"Nếu Chu Trợ lý đã không có việc gì thì tốt rồi, hôm nay lại nhờ cả vào anh." Tần Thiên Lan làm sao không nghe ra được trong giọng nói Chu Đình Chi đầy ai oán kia chứ, chỉ là đối với lão hồ ly này cô coi như không nghe ra là tốt nhất.
"Không dám, không dám đây là bổn phận của một trợ lý nhỏ như tôi mà thôi." Chu Đình Chi âm dương quái khí nói.
"Chu trợ lý, không còn sớm nữa chúng ta nên đi rồi." Tần Thiên Lan lướt qua Chu Đình đi lên xe.