Tần Thiên Lan cùng Jack đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, đột nhiên lại cảm thấy phía sau lưng phát lạnh. Jack quay đầu lại nhìn thì ra là Cố Thanh Trì đang tiến về chỗ hai người bọn họ, hơn nữa ánh mắt Cố Thanh Trì vẫn luôn cố định nhìn vào một vị trí.
Không biết có phải là xuất phát từ ham muốn được sống hay không? Jack vốn đang đặt tay lên vai Tần Thiên Lan lúc này dội rời khỏi vai cô. Đúng lúc Tần Thiên Lan có vẻ như cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Cố Thanh Trì, cô quay đầu lại nhìn thấy người cả tuần nay vì bận rộn mà đến gặp mặt cũng không có.
"Tứ ca, sao lại đến đây?" Tần Thiên Lan vui vẻ đi đến chỗ Cố Thanh Trì, trong giọng nói hoàn toàn không chút nào che dấu sự vui vẻ.
"Mang cho em chút đồ ăn trưa." Cố Thanh Trì nâng hộp cơm trên tay lên trước mặt Tần Thiên Lan, vô cùng cưng chiều nói, hoàn toàn không chút nào giống với bộ dạng muốn gϊếŧ người đến nơi như vừa rồi.
"Tứ ca, anh đợi một chút bọn em sắp xong rồi."
Còn chưa đợi Cố Thanh Trì kịp nói gì, Jack ở bên cạnh liền đi đến chỗ hai người: "Cục cưng, em cùng bạn trai đi hẹn hò đi, chỗ còn lại cứ để tôi là được. Đừng để nam nhân nhà em đợi lâu đi đi."
Trong lòng Jack rất muốn nói làm ơn lôi vị đại thần nhà em đi giùm cái, em không thấy người vừa đến nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống hay sao, hơn nữa toàn là cẩu độc thân, em ở đây phát cơm chó như vậy không thấy thất đức hay sao?
Tần Thiên Lan vốn định từ chối ý tốt của Jack nhưng cô lại bị Cố Thanh Trì cướp lời:
"Vậy thì cảm ơn trước, chúng tôi đi đây."
Tần Thiên Lan sau khi bị kéo đi mất mới hoàn hồn lại, lúc này hai người đang cùng nhau ngồi bên trong một quán cà phê theo phong cách nhật bản vô cùng đáng yêu.
"Tứ ca, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đem cơm đến cho em vậy?" Tần Thiên Lan vừa ăn cơm vừa hỏi.
Cố Thanh Trì ngồi đối diện nhìn cô ăn, ánh mắt có mấy phần chiều mến, mọi sự cưng chiều điều hiện lên trên mặt chàng trai không chút nào che dấu.
Hắn không nhanh không chậm nói: "Muốn gặp em."
Tần Thiên Lan tưởng bản thân mình nghe nhầm, liền hỏi lại: "Hả?"
Cố Thanh Trì ngược lại không chút nào keo kiệt, lại một lần nữa trả lời cô, mà lần này ánh mắt hắn cộng thêm mấy phần yêu chiều:
"Nhớ em, nên muốn tìm một cái cớ để có thể đến gặp em."
Lần này thì Tần Thiên Lan hoàn toàn chắc chắn rằng bản thân cô không hề nghe nhầm, nhưng mà Cố Thanh Trì đột nhiên nói ra những lời này khiến cô cảm thấy không thực cho lắm. Lại nhớ đến trước đó không lâu cô còn nghĩ rằng Cố Thanh Trì bị người hoán đổi rồi, lúc này đây cô cảm thấy giả thiết trước đó hoàn toàn có căn cứ.
"Tứ ca, anh có phải bị người đánh tráo rồi hay không?" Tần Thiên Lan nói ra khỏi miệng mới phát hiện ra chính mình vậy mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra luôn rồi, lúc này cô có vội dàng bịt miệng mình lại cũng không còn kịp nữa.
Nhưng Cố Thanh Trì hoàn toàn không như tưởng tượng của cô, hắn không chút nào tức giận, đã thế ý cười trên mặt nồng đậm thêm mấy phần.
"Em nói xem?"
Cố Thanh Trì không có để Tần Thiên Lan kịp bản ứng, hắn đứng dậy rồi lại cúi người xuống trực tiếp hôn lên môi Tần Thiên Lan, nụ hôn Cố Thanh Trì nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Nói gì thì hiện tại cả hai cũng đang ngồi bên trong quán cà phê, cho dù rất muốn cũng không thể hôn cô quá lâu được.
Cố Thanh Trì rời khỏi môi Tần Thiên Lan, trở về vị trí ngồi của mình như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả vậy, hơn nữa Cố Thanh Trì lúc này cho Tần Thiên Lan cảm giác giống với cái tên hồ ly nào đó. Không phải là bị tên kia dạy hư rồi đấy chứ?
"Giờ thì em có thể nói lại." Cố Thanh Trì cười tà mị nói.
"Tứ ca, anh vẫn là Tứ ca không có gì thay đổi." Tần Thiên Lan theo bản năng muốn sống mà trả lời.
"Hửm?"
"Tứ Ca, em ăn xong rồi em quay về tiếp tục công việc đây tối gặp." Tần Thiên Lan nói xong liền co chân chạy mất, bỏ lại Cố Thanh Trì một mình ngồi trong quán cà phê ngây người.
Thật lâu sau khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thanh Trì mới câu lên một nụ cười đầy đắc ý:
"Lại chạy rồi."
...
Mấy ngày sau thương hiệu thời trang của Tần Thiên Lan lại một lần nữa mở cửa, hơn nữa lần này mọi thứ điều hoàn toàn thay đổi, tựa như thay máu mới vậy. Từ nhân viên cho đến phong cách điều thay đổi.
Mà sự thay đổi này không chỉ khiến cho thương hiệu trở nên nổi tiếng hơn, khách hàng giới thượng lưu cũng đặc biệt yêu thích thương hiệu hơn. Coi như bước đầu hoàn toàn thuận lợi, Tần Thiên Lan giao lại quyền quản lý thương hiệu cho một vị giám đốc trung thành đã làm việc rất lâu năm, bản thân cô bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo.
"Buổi tối này có bữa tiệc của tập đoàn Tiêu thị, muốn đi cùng anh không?" Cố Thanh Trì đột nhiên hỏi cô, trong lúc cả hai cùng nhau ăn trưa.
"Được." Tần Thiên Lan không chút do dự đáp, cô cũng nên đi gặp lại cố nhân xưa rồi.
Buổi tối Tần Thiên Lan được Chu Đình Chi đưa đến bữa tiệc, còn Cố Thanh Trì do bận một số việc công ty chỉ có thể đến sau.
"Tần Tiểu Thư, Cố tổng bảo tôi nói lại với cô tùy tiện chơi đùa, hậu quả có Cố tổng ở phía sau thu dọn." Chu Đình Chi đưa Tần Thiên Lan vào trong buổi tiệc liền chuyển lời Cố Thanh Trì đến cô, sau đó tự mình tìm một nơi vắng vẻ chờ đợi, để tự Tần Thiên Lan một mình.
Quả nhiên không ai hiểu cô bằng Cố Thanh Trì, sở vĩ hôm nay cô đến đây là gì bữa tiệc ngày hôm nay không chỉ đơn giản chỉ là một bữa tiệc mà còn là tiệc đính hôn của Tiêu Chân cùng với Ninh Ngọc. Chồng cũ cùng bạn thân kết hôn, cô đương nhiên phải đến chúc mừng rồi chứ nhỉ.