Chương 99: Ăn Dấm

Biết anh nhìn thấy mình, Tống Khuynh Thành nhếch khóe môi.

Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, Úc Đình Xuyên liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

Trái lại những người khác trong phòng họp, có người xuất phát từ tò mò liếc mắt nhìn ra ngoài, người đầu tiên nhìn, thứ hai, thứ ba im lặng nhìn ra ngoài kính sát đất.

Tống Khuynh Thành không ở lại lâu, quay đầu nhìn Hứa Đông: "Trợ lý Hứa, phòng tiếp khách ở đâu?"

Hứa Đông dẫn cô đến phòng tiếp khách.

Trên đường đi, Tống Khuynh Thành đột nhiên hỏi: "Hôm nay tổng giám đốc Úc luôn ở công ty sao?"

"Đúng vậy, trong khoảng thời gian này công ty đang phát triển mấy hạng mục lớn, mỗi ngày tổng giám đốc Úc đều đích thân tới đốc thúc."

Dẫn người đến phòng tiếp khách xong, Hứa Đông có việc rời đi trước.

Tống Khuynh Thành yên lặng ngồi chờ, quả nhiên, không quá mấy phút, Hứa Đông lại quay trở lại, thở có chút gấp gáp, chắc là vội vàng tới, anh ta áy náy cười với cô: "Cô Tống, tổng giám đốc Úc bảo cô đến văn phòng chờ anh ấy."

Văn phòng của Úc Đình Xuyên, không khác gì so với lúc quay về.

Đặt hộp giữ nhiệt ở trên bàn gần sô pha, Tống Khuynh Thành thờ ơ đánh giá chung quanh, cuối cùng bước chân dừng lại ở trước bàn lớn, bởi vì nhìn thấy điện thoại di động màu đen của Úc Đình Xuyên đặt ở bên cạnh mấy phần tài liệu.

Bên ngoài văn phòng, không có tiếng bước chân.

Qua ước chừng mười mấy giây, cô đi vòng qua ghế da và cầm điện thoại lên.

Không phải là Apple, Samsung phổ biến hiện nay, vỏ đen tinh khiết của hợp kim titan, trông hơi nặng nề, có ba phím thiết kế hơi cổ xưa, nắm trong tay, xúc cảm rất tốt, từ bên ngoài không nhìn vào không biết của thương hiệu nào, nhưng mơ hồ có thể phán đoán, đây là một điện thoại di động thương vụ cao cấp.

Tống Khuynh Thành ấn nút home, màn hình sáng lên, là một màn hình bảo vệ hệ thống.

Mang theo thăm dò, cô trượt nhẹ nhàng trên màn hình với ngón tay của mình.

Không có mật khẩu để mở khóa, nhảy thẳng giao diện chính.

Nhìn giao diện chính đơn giản, Tống Khuynh Thành không có động tác tiếp theo, rất nhanh trở về màn hình khóa điện thoại.

Sau đó, cô đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Không giống như cảnh trước cửa sổ ở City Star, từ tầng 17 của Hằng Viễn nhìn ra ngoài, trong tầm mắt, chỉ có văn phòng và tòa nhà thương mại trong khu vực tài chính của thành phố.

Tầm mắt của cô dừng lại trên kiến trúc cao chót vót ở phía xa.

- Tòa nhà Mậu Thịnh ở Nam Thành.

Khởi công vào tháng 11 năm 2005 và hoàn thành vào tháng 6 năm 2010.

Chiều cao tầng 445 m, xây dựng 88 tầng.

Nhà đầu tư: công ty trách nhiệm hữu hạn khống chế cổ phần đầu tư Hằng Viễn.

Đầu tư gần 4 tỷ đồng.

Vào đầu năm 2012, Tòa nhà Mậu thịnh đã trở thành trung tâm mua sắm có lợi nhuận cao nhất ở tỉnh Giang Nam.

Trong đầu Tống Khuynh Thành, lục tục nhảy ra tin tức, cô nhìn chăm chú vào pho tượng nữ thần giương cánh trên đỉnh tòa nhà Mậu Thịnh, sau đó nhớ tới những chuyện xảy ra mấy năm nay, tối hôm qua Cát Văn Quyên cười nhạo, còn hiện rõ mồn một ở trước mắt, bên tai phảng phất quanh quẩn câu "với Úc Đình Xuyên" của Thẩm Chí?

Không ai tin Úc Đình Xuyên sẽ thật sự cưới cô, kể cả Thẩm Triệt và Lục Tích Sơn, cũng chưa từng thật sự coi trọng.

Tay cô chậm rãi nắm chặt lan can kim loại lạnh lẽo.

Dường như đó con người chính là vậy.

Khao khát sự giàu có trong nghèo đói nhưng đã đến gần thì lo được lo mất.

......

Gần 12:30, cuộc họp mới kết thúc.

Cuộc họp hôm nay nội dung chính là dự án Hằng Viễn và Cố thị hợp tác thu mua một công ty khoa học kỹ thuật.

Đến khi các giám đốc nối đuôi nhau đi ra, trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

Cố Chính Thâm còn ngồi trên ghế xoay, đôi chân dài xếp chồng lên nhau đặt bên cạnh bàn hội nghị hình bầu dục, khép lại tài liệu đã dùng để họp rồi tiện tay ném lên bàn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ uống cà phê: "Phong Nghiên là một mớ hỗn độn, bên trong có không ít nhân viên kỹ thuật nòng cốt, có thể là nghe được tiếng gió nên đều vội vàng chủ động đi tới trước công ty đón đầu trước. "

Úc Đình Xuyên đi trở lại bàn, đặt ly sứ lên đĩa cà phê: "Gần đây Ngân Giám Hội tình huống thế nảo rồi?"

"Vẫn vậy, " Cố Chính Thâm chậc chậc một tiếng: "Nhật Bản bên kia không nhả ra, công nghệ hiện tại không đạt tiêu chuẩn, muốn tiến vào thị trường ô tô trong nước, cấp trên chắc chắn sẽ cảm thấy hạng mục này quá nguy hiểm."

Úc Đình Xuyên nói: "Kêu Lỵ Đông mời bọn họ ăn thêm mấy bữa cơm."

Cố Chính Thâm gật đầu.

Một lát sau, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh ta lại mở miệng: "Giang Trì nói, cậu định để đứa nhỏ sinh ra?"

Úc Đình Xuyên không phủ nhận.

"Nếu cậu thật sự muốn nối dỗi tong đường, tìm một người phụ nữ thích hợp về mọi mặt kết hôn, cố gắng, ba năm là có thể ôm được hai người." Cố Chính Thâm nói: "Bây giờ nhận đứa bé này, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy, giữ lại con nhóc nhà họ Lục kia? Còn bảo cô ta đến công ty, cậu ngại chuyện náo loạn ở buổi họp thường niên kia chưa đủ lớn sao?"

Úc Đình Xuyên châm một điếu thuốc: "Làm xong việc này, sẽ nhận đi lĩnh chững trước."

Thấy anh hờ hững nói, Cố Chính Thâm lại nhíu mày: "Lĩnh chứng gì?"

Úc Đình Xuyên không nói nữa, rời khỏi cái bàn, cầm lấy văn kiện của mình: "Họp xong rồi sao còn chưa đi, định ở lại Hằng Viễn ăn cơm?"

"Được, xem ra là tại tôi nhiều chuyện." Cố Chính Thâm đứng dậy, nhưng không vội vàng đi, sau khi suy nghĩ thì lại nhìn người bạn nhiều năm của mình: "Tôi hơi không hiểu, hội nghị thường niên náo loạn như vậy mà cũng chỉ có cậu còn có thể bình tĩnh như vậy, đổi lại là tôi, chuyện này còn chưa xong đâu. Đối phó với loại tự cho là thông minh này, cậu không thể nhân từ nương tay, nếu không đối phương sẽ từng bước tiến lên. Giống vậy, cũng chỉ là chơi đùa ngắn hạn."

Úc Đình Xuyên đột nhiên khẽ cười: "Để cho anh làm tổng giám đốc ở công ty, cũng là khuất phục. "

Đừng nghĩ rằng tôi đang nói chuyện với bạn. "Cố Chính Thâm nhìn bộ dáng này của anh ta, nhịn không được thấp giọng nói: "Tuổi này của anh rồi, nha đầu Lục gia này, rõ ràng là muốn dựa vào ngươi lên ngôi, ngươi đừng nói là không nhìn ra. "

Chuyện này, trong lòng ta biết rõ. Úc Đình Xuyên thản nhiên nói.

......

Tống Khuynh Thành ở trong văn phòng chờ hơn một tiếng đồng hồ, thật lâu không đợi Úc Đình Xuyên trở về, không xác định là hội còn chưa họp xong, hay là Úc Đình Xuyên đã cùng các giám đốc điều hành khác đi ăn cơm, quên mất còn có người ở trong phòng làm việc của hắn.

Sau khi mang thai, ngay cả khi ngồi lâu hơn, bạn sẽ cảm thấy đau lưng.

Đặt sách trong tay lên bàn trà, Tống Khuynh Thành cũng không mang giày, chân trần giẫm lên thảm bên cạnh sô pha.

Cô hít một hơi thật sâu, véo gáy, sau đó duỗi người.

Đứng lúc Úc Đình Xuyên mở của phòng làm việc, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng trước sô pha đưa lưng về phía cửa. Tóc cô buộc phân nữa, tóc dài thả bên vai, cô mặc váy đỏ không tay, đai lưng lụa trắng, cánh tay giơ lên xinh đẹp trắng nõn như bạch ngọc tốt nhất. Bàn chân vùi trong thảm lông, theo động tác của cô, ngón cái tinh nghịch xếp lên ngón thứ hai.

Phát hiện ra ánh mắt đang nhìn mình, Tống Khuynh Thành quay đầu lại.

Cô nhìn thấy Úc Đình Xuyên đang đứng ở cửa nhìn mình, ánh mắt của anh khiến mặt cô nóng lên, lập tức thả tay xuống, kết thúc động tác duỗi người.

"... Anh quay lại rồi sao?" Tống Khuynh Thành cười nói.

Úc Đình Xuyên đóng cửa lại, đặt văn kiện lên bàn, nhìn qua ghế sofa: "Không bảo Hứa Đông rót nước cho em à?"

"Không khát, máy lọc nước ở trong văn phòng, nếu muốn uống có thể tự lấy."

Vừa nói chuyện, cô chạy đến trước mặt Úc Đình Xuyên, nhìn áo sơmi và thắt lưng của anh, ngẩng đầu nói: "Tôi tưởng rằng anh đi ăn cơm với anh Cố."

“Cậu ta về trước rồi." Úc Đình Xuyên nhìn đồng hồ, hỏi cô: "Trước khi đến em ăn cơm chưa?"

Tống Khuynh Thành nói chưa.

Cô thấy Úc Đình Xuyên cầm điện thoại nội bộ bảo thư ký mua thức ăn thì lại nói: "Thật ra tôi có mang đến."

Anh dừng bấm số, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, hưng thú chủ động hỏi: "Cơm trưa à?"

Tống Khuynh Thành kéo tay anh, nắm chặt đi qua ghế sofa.

Cô bảo Úc Đình Xuyên ngồi xuống, rồi mở hộp giữ nhiệt.

"Em đọc hết quyển 《Ông lão và biển cả》 rồi à?" Úc Đình Xuyên cầm quyển sách cô vừa đọc gϊếŧ thời gian.

Tống Khuynh Thanh nghe anh hỏi thế, lại nhớ đến đêm trong chung cư.

Anh nhìn trang sách cô đang đọc, Tống Khuynh Thành ngồi cạnh bàn trà, nhìn dáng vẻ tập trung của anh, hỏi: "Quyển《Con chiên Cristo》 này tôi lấy trên giá sách."

Câu giải thích này giống như khách nói với chủ, nói rõ hành động đường đột của mình.

Song, nhìn dáng vẻ của Úc Đình Xuyên giống như không đê ý.

Tống Khuynh Thành mở hộp giữ nhiệt bốn tầng ra, sau đó mở từng hộp, ba hộp thức ăn một hộp cơm trắng.

"Em làm à?" Giọng nói trầm ổn của Úc Đình Xuyên vang trên đầu cô.

Không biết từ lúc nào, anh không xem sách nữa.

Mặt Tống Khuynh Thành thoáng nóng lên, ôm nắp trong ngực, sau đó nhìn Úc Đình Xuyên: "Tôi làm thức ăn không thể ăn được, cái này tôi mua ở cửa hàng Đức Long đấy."

Dứt lời, cửa văn phòng bị gõ vang, sau đó bị đẩy ra.

"Tổng giám đốc Úc, muộn rồi, có cần tôi đặt thức ăn cho anh không?"

Khi Tô Doanh nhìn thấy Tống Khuynh Thành, cô ta dừng nói, sắc mặt thay đổi, lại nhìn Úc Đình Xuyên.

Úc Đình Xuyên ngẩng đầu, chỉ nói: "Không cần, đi ra ngoài trước đi."

"Vâng." Tô Doanh cong môi, quay người rời đi.

Lúc cửa phòng đóng lại, Tống Khuynh Thành dùng đũa chia cơm, tựa như lơ đãng nói: "Thư ký của anh chu đáo quá."

Vừa mới dứt lời cô đã bị anh kéo qua.

Lúc ngồi lên đùi Úc Đình Xuyên, thân hình Tống Khuynh Thành hơi cứng đờ. Cơ đùi của anh rắn chắc, cho dù cách quần tây vẫn cảm giác được sự ấm nóng truyền đến. Sự thân mật chủ động này, ngoại trừ đêm đó, lại khiến cô liên tưởng đến trên xe hôm qua...

Rõ ràng trước kia anh luôn tránh né cô.

Bây giờ thay đổi khiến cô không biết phải làm thế nào.

"Ghen à?" Úc Đình Xuyên ôm eo cô.

Tống Khuynh Thành siết chặt đũa, ngoài miệng khẽ lẩm bẩm: "Thư ký có thể nghe điện thoại của ông chủ, tôi cũng muốn làm."

"Vừa rồi đang họp nên không cầm điện thoại."

Cô chỉ thuận miệng ám chỉ mà anh đã hiểu rõ.

Giờ phút này, Tống Khuynh Thành cảm thấy Úc Đình Xuyên rất thâm trầm.

Cô ngẩn người một lúc, nói: "Tôi có thể đến công ty anh làm việc không?"

"Không đến trường nữa sao?" Úc Đình Xuyên hỏi.

Lúc hỏi, tay anh đã nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, tay cô mềm mại như không xương, lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt ve khớp ngón tay cô.

Tống Khuynh Thành không rút tay về, chỉ nói: "Mang thai chắc chắn không đi học được, tôi muốn tìm công việc làm trước."