Tống Khuynh Thành không lên máy bay về Nam Thành mà ở sảnh đợi máy bay mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới rời khỏi sân bay, lên xe bus từ sân bay đến ga tàu hỏa, mua một vé về Bắc Kinh.
Lúc ở phòng đợi tàu, cô lấy điện thoại ra rồi tắt máy, sau đó bỏ điện thoại lại trong túi.
Tống Khuynh Thành ở Bắc Kinh chơi tròn ba ngày, sau đó đi Tây An xem tượng binh mã, sau đó lại đổi hành trình, đến Tương Tây du sơn ngoạn thủy.
Tại công viên rừng rậm ở Trương Gia Giới*, lúc Tống Khuynh Thành đang ngồi xổm đưa dưa chuột cho những chú khỉ con, lại cảm thấy trong lòng yên bình thoải mái hơn bao giờ hết. Đến đêm, cô ở lại thôn Đinh Hương trên núi, năm giờ sáng, lại cùng những du khách khác đi xem mặt trời mọc.
*Trương Gia Giới: nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Nam thuộc vùng nội địa của dãy núi Wuler, cách Trường Sa là thủ phủ của tỉnh 398 km. Công viên rừng Trương Gia Giới là công viên rừng quốc gia đầu tiên ở Trung Quốc.
Giữa tháng tám, Tống Khuynh Thành rời khỏi Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Lần này cô không chọn đi tàu hoả nữa mà chọn đi xe đến Hoài Hóa**, sau đó ngồi tàu cao tốc bảy tám tiếng về Nam thành.
*Hoài Hóa là một địa cấp thị của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Lúc tàu hoả đến Nam Thành đã là khoảng chín giờ tối.
Tống Khuynh Thành vừa đi ra từ cửa kiểm tra đã nhìn thấy Thẩm Triệt đang đứng đợi.
Khoảng thời gian đi du lịch này, cô có liên lạc với Thẩm Triệt, nhờ cậu thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm bà ngoại, vì vậy lộ trình của cô cũng không giấu Thẩm Triệt.
“Thực ra, cậu không cần đặc biệt đến đón tôi đâu.” Tống Khuynh Thành cười nhẹ.
Thẩm Triệt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, mái tóc dài ngang vai được cô tùy ý buộc lên, trừ việc hơi gầy, còn lại không có gì thay đổi quá nhiều, da cũng không bị phơi nắng đen đi. Cậu nhận lấy balo từ trong tay Tống Khuynh Thành:“Đi thôi, xe đang đậu ngoài cửa rồi.”
Ra khỏi trạm tàu cao tốc, Tống Khuynh Thành nhìn thấy chiếc xe trong lời Thẩm Triệt– một chiếc xe Volkswagen Golf màu trắng.
“Mua lúc nào vậy, lúc gọi điện cũng không tiết lộ chút nào.”
Tống Khuynh Thành vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
Thẩm Triệt nói: “Mới mua mấy hôm trước, tổng cộng tiêu hết 12 vạn***.”
***(120.000 tệ ~ hơn 400 triệu)
Tống Khuynh Thành gật đầu: “Cũng không tồi.”
Thẩm Triệt lái xe đến đường lớn, hai tay cầm vô lăng, do dự một lúc mới mở miệng: "Lời mẹ tôi nói hôm đó chị đừng để trong lòng, tính bà ấy là như vậy, không chịu nổi một chút khıêυ khí©h nào từ người khác, tôi đã nói với bà rồi.”
“Mẹ cậu nói không sai.” Tống Khuynh Thành dựa vào ghế xe, nhắm mắt tìm một tư thế thoải mái: "Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng phản đối con trai mình ở bên người đã từng ngồi tù. Gần mực thì đen, câu nói này đạo lý biết bao nhiêu. Người làm bố mẹ mà, lúc nào cũng mong con cái mình có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc.”
Tống Khuynh Thành đưa tay sờ bụng mình, mỉm cười: “Sau này rồi cũng sẽ sinh thôi.”
“Tại sao chị đột nhiên lại muốn đến Hồ Nam du lịch?”
Tống Khuynh Thành không nói việc mình đi Cáp Nhĩ Tân cho Thẩm Triệt, bây giờ nghe cậu hỏi vậy liền thuận miệng đáp: “Đột nhiên có hứng, muốn xem khỉ ở Trương Gia Giới.”
Một lúc lâu sau Thẩm Triệt mới nói: “Có lẽÚc Đình Xuyên sắp kết hôn rồi.”
Tống Khuynh Thành ừ một tiếng, không có phản ứng nào khác.
Thẩm Triệt vốn còn muốn hỏi cô có phải đã cắt đứt triệt để với Úc Đình Xuyên rồi hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, lời sắp nói ra lại đành nuốt lại.
…
Xe dừng lại ở dưới lầu khu chung cư.
Tống Khuynh Thành đứng bên đường tạm biệt Thẩm Triệt, sau đó xách ba lô lên tầng.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa chống trộm liền nhìn thấy bạn cùng nhà đi ra từ nhà tắm, đối phương nhìn thấy Tống Khuynh Thành liền nói: “Cuối cùng cậu cũng đã quay về, chú cậu đã đến đây mấy lần rồi, tối qua cũng đến một lần, còn nói nếu cậu về thì phải gọi điện cho chú ấy.”
Sự biến mất đột ngột của cô rõ ràng đã khiến Lục Tích Sơn lo lắng.
Tống Khuynh Thành nhìn bạn cùng phòng cười: "Được, mình sẽ liên lạc với chú ấy.”
Về phòng mình, Tống Khuynh Thành bỏ chiếc balo mua trong lúc du lịch lên ghế, cầm quần áo ngủ thay ra chưa giặt vào nhà tắm. Trong khoảng thời gian này, cơ thể cô rất dễ mệt mỏi. Sau khi dùng máy sấy sấy khô tóc, cô liền ngồi lên giường nghỉ ngơi.
Ban đêm, không biết là mấy giờ, cô đột nhiên cảm thấy ngực và dạ dày khó chịu.
Tống Khuynh Thành bật đèn lên, không kịp chạy vào nhà tắm, liền cúi người bên thùng rác nôn khan.
Triệu chứng nôn khan này mới xuất hiện mấy ngày hôm nay.
Tống Khuynh Thành ngồi bên cạnh thùng rác, không dễ dàng gì mới có thể đè nén lại cảm giác buồn nôn, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, tóc đen rơi tán loạn phủ trên vai càng làm lộ rõ vẻ yếu ớt xanh xao.
Tống Khuynh Thành đứng dậy, đi đến trước bàn, định lấy nước uống, ánh mắt lại rơi vào cuốn lịch để bàn.
Quyển lịch vẫn đang dừng lại ở trang của tháng 7.
Tống Khuynh Thành nhìn vào ngày được cô dùng bút đỏ khoanh tròn trên lịch, là ngày mà Úc Đình Xuyên qua đêm ở đây, cách thời điểm hiện tại khoảng một tháng.
Có một số chuyện, dường như chỉ cần cầu nguyện, thì sẽ có ngày thành hiện thực.
Thế nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ có biến cố và tính nguy hiểm.
…..
Nửa đêm, Tống Khuynh Thành không thể nào ngủ được nữa.
Ngày hôm sau cô dậy rất sớm, trước tiên lên mạng tìm việc làm, sau đó gọi điện cho Lục Tích Sơn. Lục Tích Sơn nghe thấy giọng cô, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thế này đi, tối nay về nhà một chuyến, chú với thím có chuyện muốn hỏi cháu.”
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Đúng lúc cháu cũng có lời muốn nói với chú thím.”
Đến chiều, Tống Khuynh Thành lại đi thăm bà ngoại.
Gần sáu giờ, cô rời bệnh viện đến Hương Tụng Viên.
Lúc Tống Khuynh Thành đến nhà họ Lục, Lục Tích Sơn và Cát Văn Quyên đều đang ở phòng khách, hình như đang đợi cô. Không khí trong phòng có hơi trầm lắng, Tống Khuynh Thành lại dường như không để ý, đi đến trước bàn trà cười hỏi Lục Tích Sơn: "Cháu nghe bạn cùng phòng nói chú đến tìm cháu mấy lần?”
Lời vừa nói ra, Cát Văn Quyên đã cầm tờ báo ném vào người cô.
____________Phiên ngoại nhỏ________________
Lúc mang thai đứa thứ hai, tâm trạng Úc phu nhân biến hóa thất thường, rất hay kiếm chuyện. Một ngày nào đó liền níu chặt lấy chuyện trước kia của Úc tiên sinh không chịu bỏ qua.
Úc tiên sinh thở dài, ôm bụng vợ: “Ngốc ạ, từ trước đến nay chỉ có mỗi em thôi.”
Úc phu nhân không tin: “Nhất định là đang dỗ em.”
Úc tiên sinh: “Không dỗ.”
Úc phu nhân: “ Vậy vợ trước của anh thì sao, nếu chỉ có mình em thì con trai lớn của anh từ đâu mà đến?”
Úc tiên sinh bất lực: “ Con còn ở đây, em giữ chút mặt mũi cho anh đi.”
Vân Bảo đang ngồi cách đó không xa chơi xếp gỗ, cuối cùng không nhịn được trợn trắng mắt: “Nhàm chán, nếu thực sự không ở được với nhau thì ly hôn là được.”
Úc tiên sinh kinh ngạc: “Lời này là ai dạy con?”
Vân Bảo hừ một tiếng: "Cái này đã là gì, con còn biết nói, Úc Đình Xuyên là củ cải lăng nhăng, buổi tối đi xã giao không biết xã giao đến tận giường người phụ nữ nào rồi.”
Úc tiên sinh nhìn sang Úc phu nhân đang đỏ mặt.
Cuối cùng, Vân Bảo ba tuổi bị Úc phu nhân đánh một trận, khóc đến long trời lở đất sau đó xuống sau cánh gà.