Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 475: Có Anh Ở Bên Cạnh Em Rất Yên Tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cát Khánh Dương là bố của Cát Văn Quyên,

Từ góc độ của một người đàn ông mà nói, việc Lục Tích Sơn không ly hôn vào thời điểm đó có vẻ dễ hiểu. một mặt là gia đình và sự nghiệp; mặt khác chị dâu góa chồng và đứa con gái ngoài giá thú. Một khi chọn mẹ con Tống Hoàn, đồng nghĩa ông sẽ thân bại danh liệt. Không phải người đàn ông nào cũng có dũng khí liều mạng quên mình.

"Tôi biết mẹ con bé rất hận tôi và thậm chí là ghét tôi. Nếu không, cô ấy sẽ không bỏ rơi đứa con mà một mình đi tái hôn." Trong cổ họng Lục Tích Sơn nghẹn ngào và nói như thể thở dài: "Tôi cũng biết nhiều năm qua cô ấy đã chẳng còn quan tâm đến đứa con này, chỉ để xem tôi có cần đứa con này hay không."

Lục Tích Sơn nói rồi ngẩng đầu nhìn Úc Đình Xuyên, cảm xúc bình tĩnh lại: "Điều tôi muốn nói với Úc tổng không có gì khác. Khuynh Thành coi bà cụ như người thân duy nhất của mình nhưng bà đã đi rồi. Những năm qua tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Tôi biết ban đầu Khuynh Thành chủ động tiếp cận cậu, con bé cũng không có ý gì xấu, làm vậy chỉ là vì tôi và thím nó bức ép. Bây giờ, nó đã lấy được chứng nhận với Úc tổng. Con bé vẫn còn nhỏ tuổi, nếu có chỗ nào không hiểu chuyện, mong cậu Úc bỏ qua."

Úc Đình Xuyên ở trong phòng tiếp khách gần hai mươi phút, khi anh bước ra, mặt trời bên ngoài đã sắp lặn.

Rời khỏi tạm giam cũng tầm khoảng bốn giờ chiều.

Trên xe, Tống Khuynh Thành không nhịn được tò mò, hỏi: “Chú em đã nói gì với anh vậy?”

Tay phải Úc Đình Xuyên quay nửa vòng vô lăng, chiếc Land Rover màu đen từ từ chuyển hướng, chạy qua khu vực giảm tốc độ tô màu vàng, hoà vào đường lớn đông xe cộ qua lại liên tục, vừa lái vừa nói: "Bảo anh chăm sóc em thật tốt."

Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ: "Em cho rằng ông ấy sẽ nói gì với anh?"

"...Em không biết."

Tống Khuynh Thành nói thêm: "Thật ra vậy cũng tốt. Ít nhất trong đêm khuya, có thể bình tĩnh nhìn lại quá khứ của mình. Dù đúng hay sai, tâm trạng cũng sẽ khác nhau, nhận thức cũng sẽ khác."

Nói xong, Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn Úc Đình Xuyên, nói: “Việc của chú em vẫn cần phải nói cảm ơn với anh, dù sao cũng không liên quan gì đến anh, nhưng em vẫn cảm thấy... Có anh ở bên cạnh em rất yên tâm."

Úc Đình Xuyên nói: "Cảm ơn anh bằng miệng thôi sao?"

Tống Khuynh Thành mỉm cười, nghiêng người hôn lên má anh.

Sau đó nói: "Như vậy được chưa."

Úc Đình Xuyên mỉm cười, nắm tay cô ở mép ghế lái, lòng bàn tay vuốt ve ngón tay cô, ánh mắt vẫn tập trung nhìn đường đi: "Buổi tối trở về nhà cũ ăn cơm, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ở đó một đêm.".

"Vâng." Tống Khuynh Thành gật đầu.

Hôm nay là đêm giao thừa, quả thật cả nhà nên ăn một bữa cơm đoàn viên.

Tống Khuynh Thành nghĩ đến gì đó, liền hỏi: “Có cần đi mua một ít quà không?”

“Lát nữa anh sẽ ghé qua trung tâm thương mại mua một ít.”

Hai bên đường, những chiếc đèn l*иg đỏ được treo trên cây hoè, đèn giao thông ở ngã tư cũng đã sáng, đông người đi bộ qua lại, cả thành phố ngập tràn không khí đón năm mới.

Tống Khuynh Thành nghiêng người và đặt tay còn lại quanh eo Úc Đình Xuyên, động tác đầy sự ỷ lại.

...

Chiếc Land Rover dừng ở lối vào trung tâm mua sắm, gần 5 giờ 30 tối.

Trên đường đi, Phó Mẫn gọi điện thúc giục.

Tống Khuynh Thành chọn một hộp trà, không mua thực phẩm chức năng khác, những người như Úc Lâm Giang chắc chắn sẽ không coi trọng những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này, còn việc mua trà chẳng qua chỉ là hình thức.

Cầm hộp trà, Tống Khuynh Thành cảm thấy nó quá nhẹ, hỏi Úc Đình Xuyên có cần mua thêm gì nữa không.

Úc Đình Xuyên nói: “Vậy anh mua thêm hai gói thuốc lá.”

“Em đi siêu thị mua đồ ăn.”

Để không lãng phí thời gian, hai người tách nhau đi mua sắm.

Tống Khuynh Thành mua hai hộp Ferrero Rocher và một ít đồ ăn nhẹ nhập khẩu, sau đó nhìn thấy trong quầy trái cây có vài loại trái cây ngon, vừa đưa tay cầm lên thì bên cạnh có bàn tay của một người phụ nữ đưa ra, cô nghiêng người ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đang đẩy xe hàng là Chương Như Mai- mẹ nuôi của Thẩm Chí.

Chương Như Mai cũng nhận ra Tống Khuynh Thành, là một người trí thức, cho dù không muốn gặp cũng sẽ không bày tỏ ra trên mặt.

Vì vậy, khi gặp Tống Khuynh Thành ở đây, mẹ Thẩm cũng không xoay người rời đi.

Đối mặt với Chương Như Mai, Tống Khuynh Thành cũng không lúng túng, thoải mái chào hỏi: “Dì cũng đến mua đồ năm mới ạ?”

Ánh mắt của Chương Như Mai rơi vào tay Tống Khuynh Thành: “Trong nhà có trẻ con tới làm khách à?”

Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Không, cháu chuẩn bị đến nhà họ Úc dùng bữa tối."

Trước đây Chương Như Mai đã nghe một số chuyện về Tống Khuynh Thành và Úc Đình Xuyên, bây giờ nghe nói vậy, bà không đáp lại, chỉ thản nhiên gật đầu.

"Hôm nay cháu không rảnh, có thời gian cháu sẽ mời dì uống trà." Chương Như Mai biết đây là lời khách sáo, không vạch trần mà chỉ nói: "Đi đi."

Tống Khuynh Thành chuẩn bị đi tính tiền, vừa quay người lại liền nhìn thấy cách đó không xa có người đang đi về phía mình, Thẩm Chí và Thẩm Lỗi.

Thẩm Lỗi đã trưởng thành thành thiếu niên cao lớn.

Chắc là bọn ho đi siêu thị cùng với mẹ Thẩm.

Tống Khuynh Thành chợt hiểu vì sao vừa rồi mẹ Thẩm lại có vẻ không tự nhiên, bà sợ cô gặp Thẩm Chí rồi dây dưa với anh ta sao?

Bên kia, Thẩm Chí cũng nhìn thấy cô, hơi dừng lại.

Tống Khuynh Thành không dừng lại, cũng không cảm thấy cần phải chào hỏi, nghĩ Úc Đình Xuyên đã mua xong thuốc lá và đang đợi cô nên cô đi thẳng đến quầy tính tiền xếp hàng. Khi gần đến lượt cô, một người đàn ông từ phía sau đi tới, hét lên: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Người đàn ông chen vào cạnh Tống Khuynh Thành, nịnh nọt nói: “Người đẹp, có thể cho tôi xếp hàng lên trước được không?”

Tống Khuynh Thành theo tiếng quay đầu lại, phát hiện người đối diện là một chàng trai cao to tầm hơn hai mươi tuổi, tóc xoăn màu cam, mặc áo trắng, quần hoa nhí, đi giày bình thường màu trắng để lộ ra mắt cá chân. Vì câụ gầy và trắng, nhìn trông không quá xấu hổ, cùng với đường nét khuôn mặt đẹp, khiến người ta cảm thấy câu là một tiểu bạch kiểm.

Trên tay cậu cầm hai gói thức ăn cho chim.
« Chương TrướcChương Tiếp »