Chương 423: Con sống với anh ấy đến hết đời

Tống Khuynh Thành vốn muốn rời đi, nhưng sau khi nghe lời này, cô lại nhìn Úc Lâm Giang sau bàn làm việc.

"Xem ra Joice rất thích cô." Úc Lâm Giang đặt tách trà trong tay xuống bàn: "Tôi không biết cô dùng cách gì nhưng nếu thằng bé đã không bài xích cô thì cứ như thế đi. Mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, ít nhất sự hòa thuận trong gia đình vẫn phải duy trì cho tôi."

Những lời này, nghe giống như khen cô cũng như là một lời cảnh cáo.

Úc Lâm Giang nói lời này, Tống Khuynh Thành có thể hiểu được.

"Nếu con nói con coi Joice như con của mình, chắc ngài sẽ không tin đâu." Tống Khuynh Thành đáp: "Trước khi ở bên Úc Đình Xuyên, con đã biết đến sự tồn tại của Joice, vì vậy không có cảm xúc oán trách hay tức giận sau khi phát hiện ra mình bị lừa. Trái lại, con đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần nên khi ở chung với Joice cũng khá vui vẻ, không có vấn đề gì lớn."

Úc Lâm Giang dường như rất tò mò, chậm rãi hỏi: "Lão Nhị có con, cô thật sự không ngại sao?"

"Không thể nào nói không ngại.”

Tống Khuynh Thành thành thật nói: "Nếu không chút để ý nào, chỉ có thể nói rõ con không quan tâm đến anh ấy."

Úc Lâm Giang ngồi trên ghế, dựa lưng ra sau: "Đã để ý, mà vẫn giúp nó chăm sóc đứa con trai do vợ cũ sinh ra sao?"

"..."

Tống Khuynh Thành lên tiếng: "Bởi vì trong lúc để ý, con cũng nghĩ đến một vấn đề khác. Nếu anh ấy không có cuộc hôn nhân thất bại, liệu có anh ấy như bây giờ không? Khi anh ấy hai mươi mấy tuổi, con chỉ mới mười mấy tuổi, lúc ấy chắc là còn ở Dư Nhiêu. Nhiều khi con không tin ông trời sẽ sắp đặt mọi thứ, không cho là anh sẽ không kết hôn vào lúc sắp ba mươi tuổi, cũng không phải vì đợi con xuất hiện mà không tìm người bầu bạn.”

"Nó ly hôn với vợ cũ như thế nào, không nói cho cô nghe à?"

"...... Không có.”

Úc Lâm Giang nói: "Cô không tò mò sao?

"Con có nhưng con sẽ không gặng hỏi." Những gì Tống Khuynh Thành nói đều là suy nghĩ thật trong lòng: "Mặc dù anh ấy không nhắc đến vợ cũ quá nhiều, nhưng từ miệng người khác, con cũng biết được trong cuộc hôn nhân thất bại đó, ai là người có lỗi. Con biết rõ anh ấy không giống như những người ngoài kia.”

"Mọi người đều có quá khứ, nếu anh ấy không muốn nhắc đến nó thì chắc chắn là có lý do. Giống như con, con cũng không sẵn sàng nói về quá khứ của mình. Người khác điều tra ra được và chính miệng mình nói, nó có sự khác nhau. Con chỉ cần biết anh ấy không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân đó, vậy là đủ rồi.”

Úc Lâm Giang cười, như thể đang chế giễu: "Nếu cô có năng lực của nó, cô thật sự không cần hỏi."

Tống Khuynh Thành khẽ cong khóe môi: "Tại sao cứ phải bám lấy quá khứ? Con sống với anh ấy đến hết đời, chứ không phải với quá khứ của anh ấy.”

"Cô cũng nghĩ thoáng thật."

"Con chỉ muốn sống cuộc sống yên bình mà thôi."

Tống Khuynh Thành thản nhiên nói: "Có lẽ con nói như vậy, chủ tịch sẽ không hiểu được. Con được ông bà ngoại nuôi dưỡng, nên cũng rất ngưỡng mộ tình cảm của họ, sống đơn giản, luôn ở bên giúp đỡ nhau cho đến khi già đi."

Úc Lâm Giang nói: "Mong muốn này của cô không có thực trong một gia đình giàu có."

Tống Khuynh Thành gật đầu, nhìn vào mắt của Úc Lâm Giang, đáp: "Vì vậy con sẽ cố gắng, con biết bây giờ con không xứng với anh ấy. Cho dù anh ấy đã ly hôn và có con nhưng điều kiện vẫn còn đó, có rất nhiều thiên kim tiểu thư như Cố Gia Chi muốn gả cho anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy đã chọn con. Con sẽ nỗ lực để khiến anh ấy chỉ nhìn một mình con.”

"..."

Úc Lâm Giang không tiếp lời nữa.

Một lúc sau, ông chậm rãi nói: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Tống Khuynh Thành ra khỏi phòng làm việc, cũng không quên đóng cửa phòng lại, sau đó liếc mắt xuống lầu, không thấy ai trong phòng khách, vì vậy cô đi thẳng đến phòng của Joice.

Đi ngang qua sân thượng trên tầng hai thì chợt thấy một bóng người.

Tống Khuynh Thành dừng lại, nhìn chăm chú, thấy người đó chính là Úc Đình Xuyên.

Anh đang đứng quay lưng về phía cửa sân thượng.

Bên ngoài, mưa nhỏ giọt.

Úc Đình Xuyên đang hút thuốc, trên người chỉ mặc áo sơ mi, dường như không cảm thấy lạnh.

Dáng vẻ của anh trông rất nhàn nhã

Tống Khuynh Thành không cảm thấy ảm đạm hay chán nản, ngược lại, nhìn tấm lưng cao lớn của anh, trong lòng cô cảm thấy mãn nguyện, đổi phương hướng, bước nhẹ chân về phía sân thượng.

Đi tới phía sau Úc Đình Xuyên.

Cô giơ tay lên khẽ chạm vào vai anh.

Quả nhiên, Úc Đình Xuyên quay đầu lại.

Bàn tay phải đặt giữa không trung, giữa các ngón tay là điều thuốc lá chập chờn.

"Anh lại hút thuốc." Tống Khuynh Thành đứng bên cạnh, nói với giọng phàn nàn: "Vừa rồi trong xe em thấy cái túi, trong đó có hai điếu thuốc.”

Úc Đình Xuyên cười nhẹ: "Người khác đưa, chẳng lẽ đem đóng gói trả lại?"

"Anh cũng có thể cho người khác mà."

Tống Khuynh Thành đề nghị: "Ví dụ như đưa cho bố anh."

Úc Đình Xuyên quay sang nhấn tro tàn: "Ông ấy không hút nhãn hiệu này."

"Joice vẫn chưa thức dậy à?"

"Ừ." Úc Đình Xuyên mở miệng: "Lát nữa anh sẽ gọi."

Tống Khuynh Thành suy nghĩ một lúc rồi nói chuyện mà Joice nói ở cửa hàng thú cưng lúc buổi sáng: "Joice nói lần sau anh đi Úc, em có thể đi cùng."

Úc Đình Xuyên quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú: "Muốn đi Melbourne sao?"

"Nếu không gây phiền toái cho anh, em cũng muốn đi." Tống Khuynh Thành chậm rãi gật đầu, giơ tay cam đoan: "Em không cố ý giám sát anh đâu, trước đây em không có nhiều cơ hội ra ngoài chơi nên bây giờ em thực sự muốn ra ngoài nhìn xung quanh."

"Vậy thì đi thôi." Úc Đình Xuyên nhẹ nhàng nói: "Thời gian cụ thể năm sau sẽ sắp xếp."

Tống Khuynh Thành nói: "Thật ra... Joice cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

"Em nói với anh không được à, cần người khác nói sao?"

Tống Khuynh Thành nói: "Khác nhau chứ.”

Úc Đình Xuyên mỉm cười, không nói gì thêm.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua.

Vài sợi tóc phất qua má cô, Tống Khuynh Thành vô thức giơ tay lên vén tóc, nhưng Úc Đình Xuyên đã đi trước cô một bước.

Hai người rất gần nhau.

Khi mu bàn tay anh chạm vào sau gáy, Tống Khuynh Thành cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, trong lúc nhất thời, cảm thấy có chút xấu hổ.

Úc Đình Xuyên lấy tay khác cầm điếu thuốc, gạt đi sợi tóc trên má trái của cô, sau đó cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này rất nhẹ.

Cũng không có vào sâu.

Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại, ngửi thấy hơi thở trên người anh, không có mùi nước hoa, quanh quẩn miệng và mũi cô chỉ có mùi nam tính thuần tuý, xen lẫn mùi thuốc lá.

Chỉ vài giây, Úc Đình Xuyên buông cô ra.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh mỉm cười: "Sao em vẫn dễ đỏ mặt vậy?"