Chương 414: Tại Sao Mẹ Ly Hôn Với Bố

Bàn tay Tống Khuynh Thành chạm vào vai, cảm thấy cách đó không xa người đàn ông vẫn đang nhìn khiến trong lòng cô có chút không yên, ánh mắt là thứ không thể dùng tay chạm vào, cũng là thứ quyến rũ nhất.

Trong cơ thể, dường như có thứ gì đó đang rục rịch.

Mái tóc dài ướt đẫm nước nóng, có vài sợi tóc dính vào má.

Trong hơi nóng dâng lên là khuôn mặt nghiêng của cô, với các ngũ quan đường nét rõ ràng, không phải vẻ đẹp dịu dàng, nhưng lại dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Úc Đình Xuyên tiện tay đặt cốc lên bệ rửa mặt, tiếng trong trẻo vang lên che lấp tiếng nước. Lúc anh đi tới phòng tắm vòi sen, Tống Khuynh Thành đã phát giác ra, xoay người lại, lông mi dính nước. Cô còn chưa kịp nói hay phản ứng, người đàn ông đã tiến lên một bước, ôm má hôn cô, tay còn lại đặt xuống eo cô.

Áo sơmi ướt đẫm hoàn toàn.

Nụ hôn của Úc Đình Xuyên rất mạnh mẽ và đầy bá đạo.

Tống Khuynh Thành không nhịn được lại gần thân thể anh, hoà hơj vào nhau, dòng nước ào ào, giọt nước ngưng tụ trên cằm, một bàn tay vuốt ve khóa kim loại của thắt lưng, trong lúc lộn xộn, cả người cô bị bế lên.

Ngay lập tức dán vào gạch ốp tường mát mẻ phía sau.

Hai người họ lăn lộn từ phòng tắm đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Bởi vì có đứa nhỏ nên anh phải kiềm chế.

Trong phòng bật đèn bàn, ánh sáng lờ mờ.

Không biết qua bao lâu, trên giường chỉ có tiếng hít thở nhỏ không thể nghe thấy, ngón tay Tống Khuynh Thành cuộn tròn lại, nắm lấy tấm lưng ướŧ áŧ của người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Joice có để ý không?"

"Em đừng la là được." Hơi thở nóng ẩm ướt của Úc Đình Xuyên phất qua tai cô.

Tống Khuynh Thành nhanh chóng nhớ ra Joice không nghe thấy, thở hổn hển, thấp giọng nhắc nhở: "Nếu anh di chuyển, khi va vào tường, giường sẽ rung lên..."

……

Rạng sáng, Úc Đình Xuyên đứng dậy đi vào căn phòng nhỏ nhìn cậu bé.

Joice ngủ rất say và không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Tống Khuynh Thành tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường ấm áp, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, sau khi Úc Đình Xuyên trở về, cô theo thói quen dựa vào vòng tay anh, trước khi chìm vào giấc ngủ, nghĩ đến những ngày này dường như là thời kỳ rụng trứng của cô.

Vừa rồi khi làm, Úc Đình Xuyên không có dùng biện pháp an toàn.

Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành dậy hơi muộn.

Lúc cô xuống lầu, đã là chín giờ rưỡi.

Sắp đến cuối năm, Úc Đình Xuyên rất bận, khoảng bảy giờ cô mơ mơ màng màng biết anh dậy nên lúc này chắc chắn anh đang ở trong công ty.

Nhìn thấy Joice trong phòng khách, Tống Khuynh Thành cũng không quá ngạc nhiên.

Lúc rạng sáng, Úc Đình Xuyên nói với cô rằng hôm nay Joice sẽ ở đây.

Joice đang ngồi khoanh chân trên thảm xem phim hoạt hình, chó collie border trắng đen nằm bên cạnh chơi, cậu bé ngước đầu, vừa xem tivi tay vừa vuốt bộ lông của con chó Collie, mắt liếc qua dưới bậc thang thấy là Tống Khuynh Thành, cậu lập tức quay đầu nhìn thẳng.

Tống Khuynh Thành nhận được ánh mắt thân thiện của đứa trẻ, cũng không đi vào phòng bếp mà quay ra phòng khách trước, ngồi xổm xuống chào hỏi Joice: "Mấy giờ con dậy?"

Joice ra hiệu nói là khoảng bảy giờ rưỡi.

"Đã ăn sáng chưa?" Tống Khuynh Thành quan tâm hỏi.

Cậu bé gật đầu.

Hôm nay Tống Khuynh Thành định đi ra ngoài, Joice muốn ở nhà "chơi" với cô hay đến chỗ Thẩm Triệt, cô không chút kiêng dè, hỏi ý kiến của Joice, thấy cậu cũng muốn ra ngoài nên quyết định ăn sáng xong sẽ đi ra ngoài.

Joice tắt TV và lên lầu chuẩn bị.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Tống Khuynh Thành không nhịn được nở nụ cười, nhưng điều đó không làm giảm sự háo hức của đứa trẻ.



Joice trở về phòng, mặc áo khoác, bàn tay nhỏ bé kéo khóa kéo lại, sau đó chạy đến bàn học, rút cáp sạc của iPad, vừa định bỏ iPad vào túi thì giao diện cuộc gọi video xuất hiện trên màn hình.

Thấy là mẹ gọi tới, Joice đưa tay ra và nhấp vào nút màu xanh lá cây để trả lời.

Cậu khép cửa phòng lại.

Khi video được kết nối, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ mặc váy trắng.

Mộ Thanh Vũ chú ý tới đồ của con trai mình ở bên kia, quấn chặt cả người. Lúc trước Joice trở về Nam Thành, cô ta cũng có call video với cậu, vì vậy lập tức nhận ra bối cảnh của căn phòng, là vườn số 8 trên đường Vân Khê.

"Sắp đi ra ngoài với bố à?" Lúc hỏi, vẻ mặt của Mộ Thanh Vũ dịu dàng.

Joice đã lấy một cây bút và giấy ở bên cạnh.

Mộ Thanh Vũ không biết ngôn ngữ tay, ngày thường hai mẹ con cũng dựa vào viết chữ để giao tiếp với nhau.

Cậu hiểu được khẩu hình miệng của mẹ mình trên video, liền viết chữ lên giấy, sau đó cho Mộ Thanh Vũ xem: "Bố đã đến công ty rồi, con sắp đi với Aunt đến chỗ ở của bạn."

Mộ Thanh Vũ nuốt nước miếng, sau đó hỏi: "Aunt nào?"

Dù đã biết chắc nhưng cô ta vẫn muốn chính miệng con trai nói với mình.

Joice cúi đầu viết lên giấy.

Khi Mộ Thanh Vũ nhìn thấy câu trả lời của con trai, trong lòng không thể không suy nghĩ, cô ta cố gắng để cho giọng mình ôn hòa nhất: "Bố con không có thời gian chăm sóc con thì cũng không nên để một người chưa quen thân lắm chăm sóc con, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Aunt đối với con rất tốt."

"Sao?" Mộ Thanh Vũ cười khẽ, nhìn con trai nói: "Cô ta giả vờ tốt với con, còn không phải để bố con vui vẻ à?"

Joice không đồng ý, viết chữ cho Mộ Thanh Vũ nhìn: "Bố không có ở đây, Aunt vẫn tốt với con."

Sau đó, cậu đặt tờ giấy xuống, chạy đến giường lấy thứ gì đó, sau đó quay lại trước Ipad, Mộ Thanh Vũ ở đầu bên kia video, thấy con trai mình đang cầm một con búp bê nhỏ, chính là con búp bê lúc trước cậu mang từ về Úc nhưng không còn treo trên cặp sách nữa, nó được treo trên một khẩu súng đồ chơi.

"Đây là Aunt tặng cho con." Joice viết trên giấy.

Mộ Thanh Vũ thấy con trai mình đang nói giúp người phụ nữ khác thì sắc mặt có chút không vui: "Cô ta vừa mua vài món đồ chơi cho con, con liền quên ai đã phá hoại quan hệ giữa mẹ với bố con sao?"

Joice hiểu những gì mẹ mình đang nói, nghĩ về những gì bố đã nói, cậu viết: "Bố và Aunt không như những gì mẹ nói.”

"Con là con nít thì biết cái gì chứ?"

Mộ Thanh Vũ lên tiếng: "Nếu không phải cô taquấn lấy bố con thì tại sao năm nay bố con lại không đến Úc gặp con. Bố con và cô ta đã kết hôn, Joice có bao giờ nghĩ đến điều này đại diện có cái gì không?"

Joice nắm chặt tờ giấy, lông mi rung động, đôi mắt có chút ảm đạm.

"Mẹ và bố con đã xa nhau nhiều năm như vậy, nếu ông ấy thật sự không quan tâm đến mẹ con chúng ta, tại sao phải đợi đến bây giờ mới tái hôn? Xét đến cùng, cũng là bố con đang giận dỗi với mẹ.”

"Vì sao mẹ và bố ly dị?” Joice hỏi.

Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên Joice hỏi mẹ câu hỏi này.

Mộ Thanh Vũ nhìn câu này trên giấy, cảm xúc có chút dao động, một lúc sau mới nói: "Bởi vì mẹ con đã làm chuyện gây tổn thương đến bố con. Lúc đó mẹ còn rất trẻ, cũng quá tuỳ hứng, không suy nghĩ cho bố con. Những năm qua mẹ dẫn theo con ở nước ngoài cũng là để chờ bố con hết giận, sẽ đón chúng ta về.”