Chương 285: Em Đợi Anh Quay Về

"Nếu không thì sao? Hiện tại hay sau này anh như thế nào cũng không có gì liên

quan đến tôi cả."

Thẩm Chí không nói tiếp.

Tống Khuynh Thành không cố ý muốn đâm chọc anh ta. Nói thật mấy năm qua trong lòng cô đã không muốn ở bên cạnh anh ta một lần nào nữa. Cô không thể giống một số người con gái khác, sau khi bị anh ta làm tổn thương vẫn yêu anh ta không thay đổi, sau đó đến lúc anh ta quay đầu dây dưa với mình, miệng đã nói là phân rõ giới hạn, trên thực tế lại không ngừng cho anh ta cơ hội dây dưa không rõ với mình.

Tình cảm đã rạn nứt tựa như gương rơi xuống đất, có dán lại bao nhiêu cũng không thể xóa được những vết nứt nhỏ.

Tống Khuynh Thành nhớ lại lúc anh ta nói chuyện với Mạnh Hạo, không giống như là lần đầu gặp mặt, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng vẫn hỏi: "Vì sao anh quen biết Mạnh Hạo?"

"Em nhìn thấy rồi à?" Thẩm Chí không phủ nhận.

Đúng vậy, anh ta là một người kiêu ngạo, chưa bao giờ biết nói dối.

Trước đây ở chung với Lục Vận Huyên, anh ta cũng chỉ là không nhắc đến, trong đầu Tống Khuynh Thành nhớ lại, không tìm được sự chột dạ nói dối của anh ta.

Nghĩ như vậy, Tống Khuynh Thành hỏi: "Nên là anh bảo Mạnh Hạo theo đuổi tôi?"

Trong ánh mắt của Thẩm Chí, là ngũ quan tinh xảo quen thuộc của cô, có lẽ bởi vì trở lại tứ hợp viện trước đây, rất nhiều ký ức theo nhau mà ùa đến, nghe cô bình tĩnh chất vấn, anh ta thản nhiên nói: "Anh biết Mạnh Hạo, nhưng không có quen thân. Cậu ấy là đàn em học đại học dưới anh vài khóa, học khoa kiến trúc. Đại khái là hai tháng trước, trường học cũ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, quê quán trên hồ sơ của anh là Dư Nhiêu, cho nên bị kéo đến ăn cơm cùng với những đàn em Dư Nhiêu, chính vì vậy anh mới gặp cậu ấy."

Tống Khuynh Thành nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.

"Lúc trước vừa khéo anh nghe cậu ấy nói chuyện phá bỏ và dời đi chỗ khác, sau này lại nói chuyện nhiều hơn, biết được nhà bọn họ thuê tại ngõ Đồng Tử này, cậu ấy cũng nói là mẹ luôn thúc giục cậu ấy tìm đối tượng kết hôn."

Thời điểm đó, hẳn là cô vừa quay về Dư Nhiêu.

Hình như không qua bao lâu, mẹ Mạnh Hạo cứ ba ngày một lần chạy đến nhà cô.

"Trong nhà anh ấy thúc giục kết hôn, nên anh muốn tôi và anh ấy ở bên nhau sao?"

Tống Khuynh Thành nói ra phán đoán của bản thân.

Thẩm Chí không phủ nhận, tiếp tục nói: "Em quay về Dư Nhiêu, anh muốn đến đây tìm em, nhưng anh hiểu, tính cách của em rất mạnh mẽ, tiến vào ngõ nhỏ rất dễ dàng nhưng ra lại không được, trừ khi chính em vấp phải trắc trở rồi sau đó suy nghĩ cẩn thận. Anh chỉ đề cập với cậu ấy là anh cũng từng ở đây, ở trong tứ hợp viện có một em gái rất xinh đẹp, cậu ấy nói không biết có phải tên là Tống Khuynh Thành không, anh hỏi sao cậu ấy biết, cậu ấy nói lúc đi ra ngoài có gặp qua em, cậu ấy cũng biết ngõ Đồng Tử phải dỡ bỏ. Thật ra cậu ấy có một cô bạn gái nhưng người bên ngoài, người trong nhà cậu ấy đều không đồng ý, họ chỉ muốn cậu ấy tìm người có điều kiện tốt ở Dư Nhiêu.”

Tống Khuynh Thành đã nghe hiểu ý tứ của anh ta, anh ta muốn cô đυ.ng vách tường một lần, biết rõ trên đời không có người đàn ông nào tồi tệ nhất chỉ có người đàn ông tồi tệ hơn, sau đó ngoan ngoãn quay về cạnh anh ta, từ nay về sau biết vâng lời, cho dù là làʍ t̠ìиɦ nhân, cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta.

"Anh đồng ý cậu ấy, chỉ cần cậu ấy ở bên em, hẹn hò với em một khoảng thời gian, trước khi kết hôn thì chia tay, anh sẽ giúp cậu ấy và bạn gái của cậu ấy vào cục xây dựng của Nam Thành.”

Nghe anh ta nói thẳng ra, cảm xúc của Tống Khuynh Thành cũng dao động theo đó, nhớ tới bà ngoại rất tán thưởng Mạnh Hạ. Nếu cô thật sự ở bên Mạnh Hạo, bây giờ bà ngoại đi rồi, cô sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa?

Tống Khuynh Thành không dám nghĩ tới, nghĩ tới quá nhiều, vành mắt cô phiếm hồng, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

Bây giờ anh ta nói rõ ràng như vậy, chắc chắn rằng cô chỉ có thể dựa vào anh ta thôi đúng không?

Khi còn trẻ, trong lòng cô, anh ta rất tốt, nhưng bây giờ đã trở nên xa lạ.

Suy nghĩ Tống Khuynh Thành quay cuồng, cô nhìn chằm chằm vào anh ta: "Coi như tôi có bị Mạnh Hạo vứt bỏ, tôi cũng sẽ không bao giờ ở bên anh. Sau khi anh ở bên Lục Vận Huyên, chúng ta đã không thể, dù tôi thật sự đáng thương đến mức trở thành trò cười của tất cả mọi người."

Nói xong, cô giãy khỏi tay của anh ta, lập tức quay vào tứ hợp viện.

Lúc này, Thẩm Chí không có đuổi theo nữa.

Vừa mới tiến vào cửa lớn, nhìn thấy mọi người bận rộn bên trong, trong lòng Tống Khuynh Thành rất trống trải, đã quên tại sao bản thân lại lấy điện thoại ra, đến khi cô phản ứng lại, dãy số kia đã gọi đi, điện thoại đặt ở bên tai.

Đối phương nhận cuộc gọi rất nhanh.

Nghe đối phương hỏi có phải trong nhà có chuyện hay không, Tống Khuynh Thành nói không có, im lặng vài giây sau mới nói: "Khi nào anh về?"

"Đã ở trên đường rồi, khoảng mười phút nữa."

"Em chờ anh về ăn cơm."

Cúp điện thoại, Tống Khuynh Thành trở vào với bà cụ.

Có thể là do thức quá lâu, khi tựa vào trên ghế, cơn buồn ngủ kéo đến, sau đó ôm chân ngủ thϊếp đi.

Úc Đình Xuyên quay về, vừa mới tiến vào linh đường đã thấy Tống Khuynh Thành đang dựa vào ghế dựa ngủ.

Lúc đi tới, anh cầm lấy chăn lông dài trên ghế đắp lên trên người của cô.

Bỗng nhiên Tống Khuynh Thành thay đổi tư thế, vừa khéo dựa lên bờ vai anh, Úc Đình Xuyên lập tức cúi đầu nhìn cô, Tống Khuynh Thành lại như cảm nhận được ấm áp, càng rúc vào trong lòng của anh, nhúc nhích gần lại.