Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 284: Đây Là Lời Nói Thật Lòng Của Em Sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Tích Sơn xuất hiện ở tứ hợp viện khiến Tống Khuynh Thành không khỏi kinh ngạc, bởi vì cô còn chưa gọi điện thoại thông báo.

Cát Văn Quyên và hai vợ chồng Lục Vân Huyên cũng đến.

“Là cậu của con thông báo.” Mợ nhìn ra được cảm xúc của Tống Khuynh Thành, bà giải thích: “Cậu con đã gọi tất cả các số trong sổ liên lạc của bà ngoại cháu, sợ bỏ sót người nào đó quan trọng.”

Chuyện Tống Hoàn gả cho nhà họ Lục, nhà họ Tống và bà ngoại đều biết, lúc ấy còn uống cả rượu mừng.

Về phần Lục Tích Sơn, người thân của cô ở Dư Nhiêu không có mấy ai đã gặp qua.

Bây giờ đúng lúc Úc Đình Xuyên không ở đây, nửa giờ trước anh đã đến thành phố có việc.

Cho dù không muốn gặp ai trong nhà họ Lục ngoại trừ Lục Tích Sơn, Tống Khuynh Thành cũng không thể không đi ra ngoài tiếp đón, vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng than phiền của Cát Văn Quyên: "Trời lạnh mà ngồi sân thế này, muốn người ta lạnh chết hay gì."

Lục Tích Sơn nhíu mày, không kiên nhẫn: "Bà bớt nói mấy câu đi, không nhìn xem hôm nay là ngày gì à."

Tống Khuynh Thành không muốn nhìn vợ chồng bọn họ cãi vã không ngừng ở chỗ này, liền chủ động lên tiếng: "Chú, hai người vào đây đi."

Cát Văn Quyên nhìn cô, hé miệng, vẻ mặt không vui.

Lục Tích Sơn thấy sắc mặt Khuynh Thành có chút tái nhợt, cùng sự đau lòng trong đôi mắt: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không nói với chú?"

Lục Vận Huyên ở bên cạnh đi lên, vẻ mặt đau lòng, cầm tay Tống Khuynh Thành: "Em nói xem một mình em, sao có thể gánh vác được, tốt xấu gì cũng phải thông báo cho gia đình một tiếng, chúng ta sẽ chạy tới ngay lập tức."

Hình như Lục Vận Huyên đã quên chuyện ra về không vui ở biệt thự đường Vân Khê, đứng ở trong sân, trước mặt mọi người, quay trở về dáng vẻ chị họ thân thiết.

Khóe môi Tống Khuynh Thành cong lên: "Nếu cháu không thông báo, chú cũng sẽ không đến đúng không?"

Thẩm Chí đứng ở phía sau Lục Vận Huyên, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn chằm chằm Tống Khuynh Thành. Anh ta mặt một cái áo len ngắn màu trắng, quần jean màu xanh nhạt, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh ta, dáng vẻ này cũng không khiến Tống Khuynh Thành cảm thấy quen thuộc, ngược lại, từ lâu giữa họ đã có khoảng cách không thể vượt qua.

Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc mắt nhìn Thẩm Chí một cái.

Sau khi thắp hương cho bà ngoại, Cát Văn Quyên la hét nói muốn về khách sạn, Tống Khuynh Thành đứng một bên không phản ứng gì, cho dù cô nhiệt tình giúp đỡ sắp xếp khách sạn, có lẽ Cát Văn Quyên cũng khinh thường ở, chắc chắn sẽ đổi khách sạn khác.

Lục Tích Sơn không đi. Bởi vậy, khi rời đi, bà ta lấy một tách trà quăng xuống đất, gốm sứ vỡ vụn thành từng khối trên tảng đá, phát ra âm thanh làm quấy nhiễu người trong sân.

Gân xanh nổi lên trên trán Lục Tích Sơn nhưng đành phải nhẫn nhịn không phát ra tiếng, chỉ kêu Tống Khuynh Thành xử lý giúp những mảnh vụn rơi xuống này, phòng ngừa làm người khác bị thương.

Thấy vẻ mặt Tống Khuynh Thành bình tĩnh, trong lòng Lục Tích Sơn càng không dễ chịu, thấy hai bên không có nói gì, mở miệng: "Bà ngoại cháu đã mất rồi, khi tang lễ kết thúc, cháu quay về Nam Thành với chú đi.”

Nói xong, Lục Tích Sơn tạm dừng một chút, nói tiếp: "Chú biết, trước đây chú không chăm sóc tốt cho cháu. Từ nay về sau sẽ không để cháu chịu thiệt thòi nữa, nếu cháu không muốn sống ở nhà, chú sẽ thuê cho cháu một căn hộ nhỏ, cho dù như thế nào... cháu cũng là đứa nhỏ của chú... Nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, chú không đành lòng để cháu không có ai nương tựa vào."

Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Hiện tại cháu rất tốt, không muốn gây phiền toái cho chú."

Lục Tích Sơn nhìn cô, giống như định nói gì đó, cô lại mở miệng trước: "Chú về khách sạn đi, gần đây trời lạnh lắm, ở đây cũng không có điều hòa, nếu ngày mai chú tới thì có thể đến lúc bốn giờ sáng."

Người nhà họ Lục rời đi không lâu, bên ngoài bắt đầu đãi tiệc rượu.

Trên đường Tống Khuynh Thành đi toilet, sau khi đi ra ngoài đã nói với mợ, ra bên ngoài hít thở không khí trong lành, rời khỏi tứ hợp viện, nhìn thấy Thẩm Chí đang đứng nói chuyện với Mạnh Hạo cách đó không xa.

Đột nhiên, Thẩm Chí quay đầu nhìn cô, Mạnh Hạo cũng phát giác ra.

Lúc nhìn thấy Tống Khuynh Thành, vẻ mặt Mạnh Hạo hơi kỳ lạ, sau đó cúi đầu vội vã rời đi.

Tống Khuynh Thành không tiếp tục đi về phía trước, xoay người quay lại, nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị Thẩm Chí đuổi theo nắm lấy cánh tay, bước chân không thể không dừng lại.

"Buông tay." Cô chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ.

Thẩm Chí thoáng tăng thêm lực, con ngươi tối đen chăm chú nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Anh không ngờ bà ngoại lại đi nhanh đến vậy. Sau khi anh sắp xếp xong việc ở Nam Thành, anh sẽ đón em đi."

Tống Khuynh Thành nghe xong, khóe miệng có hơi giương lên: "Anh đón tôi đi làm gì?"

Thấy cô cười, hầu kết của Thẩm Chí rung động, sau đó cúi đầu nói: "Khuynh Thành, em chỉ có một mình."

"..."

Nụ cười nhạt của Tống Khuynh Thành tắt đi: "Rồi sao, để tôi làm bảo mẫu chăm sóc cho vợ anh à?"

Thẩm Chí nói: "Anh không quên lời mình đã nói trước đây.”

"Tôi cũng sẽ không quên ." Tống Khuynh Thành nói tiếp, hít một hơi thật sâu, mắt nhìn cây cỏ nhỏ bên cạnh lay động theo gió. Ở trước mặt anh ta, cô đã không còn còn một cô gái nhỏ đơn thuần trước kia nữa: "Nếu như phải lựa chọn giữa ở với anh và một nơi lẻ loi hiu quạnh, tôi sẽ không chút do dự nào mà chọn nơi lẻ loi hiu quạnh."

Nói xong, Tống Khuynh Thành nhìn anh ta, trong mắt cũng không có yêu hận đan xen, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Anh và Lục Vận Huyên thật sự rất xứng đôi, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, tôi chúc các người bên nhau hạnh phúc đến già."

"Đây là lời nói thật lòng của em sao?" Thẩm Chí nhíu mày nhìn cô, muốn từ mắt cô nhìn ra chút dấu vết để ý: "Em thật sự hy vọng anh và người phụ nữ khác bên nhau hạnh phúc đến già sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »