Từ câu hỏi của Úc Đình Xuyên, ít nhiều Tống Khuynh Thành cũng có thể nhận ra là anh đang để ý, cô có chút kinh ngạc trong giây lát, sau đó, cô cụp mắt, bình tĩnh lại, đồng thời nhét chiếc áo vào người anh, thừa dịp anh đưa tay cầm nó, liền quay người lại định rời đi.
Nhưng cổ tay trái lại bị nắm chặt khiến cô không khỏi giãy dụa.
Úc Đình Xuyên nắm tay cô không buông, thấy sức lực của cô ngày càng tăng, anh sợ làm cô bị bỏng nên cắn điếu thuốc trong miệng, sau đó duỗi tay phải vòng qua eo cô, dễ dàng kéo cô vào trong vòng tay mình.
Phần lưng đột nhiên áp vào ngực người đàn ông, sự phản kháng của Tống Khuynh Thành trong nháy mắt biến thành hư vô.
Giọng nói của Úc Đình Xuyên vang lên bên tai cô: “Em lại sụt cân nữa à?”
Tay phải của anh đang ôm lấy eo cô.
"Hai tháng nay em ăn ngủ không tốt sao?"
Vì đang hút thuốc nên lời của anh không rõ ràng.
Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng…
Nghe câu này của Úc Đình Xuyên, Tống Khuynh Thành hơi sững sờ, không hiểu sao lại có cảm giác như xa cách từ lâu.
Ánh mắt nhìn nhau trong khách sạn ngày hôm qua như vẫn ở trước mắt cô. Ánh mắt anh tuy dịu dàng nhưng rất bình tĩnh, lại nghĩ đến ban đêm cô mất ngủ, cảm xúc dâng trào, suy nghĩ ngổn ngang, trái ngược hoàn toàn với sự điềm tĩnh của anh.
Cô nhớ lại những gì Úc Tinh đã nói, anh đến Dư Nhiêu là đi công tác.
Không giống như đàn ông, phụ nữ luôn thích chú ý đến một số chi tiết.
Đúng lúc này, cửa bếp có động tĩnh.
Bà cụ đi ra đổ rác, đảo mắt nhìn thấy hai người đang giằng co nhau trước cổng, nước mưa từ mái hiên nhỏ giọt xuống. Bà thấy Úc Đình Xuyên vắt bộ vest lên khuỷu tay, một tay ôm lấy Tống Khuynh Thành, tay kia cầm điếu thuốc hướng sang một bên. Những người ở độ tuổi 30, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng thấy không đứng đắn, đồng thời, cũng may vì người đi ra là bà.
Dù sao chuyện xấu trong nhà, không nên cho người ngoài biết.
Bà cụ không chút do dự liền quay vào bếp đóng cửa lại, tránh hai mẹ con Mạnh Hạo nhìn thấy cảnh này.
Cánh cửa bếp vang lên tiếng két.
Nhận ra có người ở đó, Tống Khuynh Thành vội vàng nói "không có", sau đó muốn rút khỏi vòng tay của người đàn ông.
Lần này Úc Đình Xuyên không ép buộc, buông cô ra.
Cơ thể Tống Khuynh Thành lấy lại tự do, không quan tâm đến chuyện khác, lập tức đi vào, có chút giống như đang chạy trốn, nhìn bóng lưng cô, Úc Đình Xuyên không đuổi theo mà chỉ dập tàn thuốc dưới chân mình.
Sau khi vòng qua góc đường, bước chân cô mới chậm lại và dừng ở bên tường.
Trong lòng có chút không yên.
Nếu như đã nói rõ ràng rồi, sao anh còn đến đây xuất hiện trước mặt cô?
Cảm giác như cô quay trở lại đêm hai tháng trước.
Tống Khuynh Thành cảm thấy anh đang cẩn thận chôn giấu tâm tư, tựa như trong giây tiếp theo sẽ bị phát hiện, cả người trước mặt anh đều ở trong trạng thái bị động, lý trí lâm vào thế bất lợi, không thể đảo ngược.
Trong phòng, Úc Tinh đang ôm chân, chuyên tâm cắt móng tay
Nghe tiếng mở cửa, cô ấy ngẩng đầu lên, thấy một mình Tống Khuynh Thành đi vào, liền vươn cổ nhìn ra ngoài, sau đó không nhịn được hỏi: "Chú hai mình đâu, còn chưa hút thuốc xong à?"
Tống Khuynh Thành không trả lời, cởϊ áσ khoác bị ướt ra, lấy móc áo treo lên.
Nhìn thấy vậy, Úc Tinh vội vàng xỏ giày đứng dậy, đi tới sau lưng cô: "Chú hai mình chọc giận cậu à? Cậu có thể nói cho mình biết, mình sẽ nói với mẹ, dù sao chú hai cũng nghe lời mẹ mình, mợ mình sẽ răn dạy lại chú ấy."
Một lúc sau, Tống Khuynh Thành quay người lại.
Cô nhìn Úc Tinh, chậm rãi nói: “Cậu biết mình không vui, sao còn dẫn anh ấy vào?”
“…Mình không có.” Úc Tinh trợn mắt, sau đó mím môi, chú ý tới vẻ mặt của Tống Khuynh Thành, giải thích: “Mình không ngờ chú hai lại đến đây, chắc là chú ấy muốn tới, cho dù hôm nay mình không ở đây, chú ấy cũng sẽ tới."
Thấy cô im lặng, Úc Tinh nói tiếp: “Nghĩ mà xem, chú hai của mình bận rộn công việc như vậy, khắp cả nước có rất nhiều dự án bất động sản, sao chỉ chọn đi công tác ở Dư Nhiêu? Không phải vì cậu đang ở đây sao."
Tống Khuynh Thành cười: “Hôm qua cậu không nói như vậy.”
“Tớ không nói vậy là vì—” Úc Tính đảo mắt, có chút nghẹn lời.
Tống Khuynh Thành dọn dẹp phòng, nhìn thấy Úc Tinh đang phơi tất ướt trước máy sưởi, cô quay người lấy trong tủ ra một đôi tất mới, thấy bên ngoài trời đã tạnh mưa, liền nói: "Một lát nữa, nước sẽ rút hết. Cậu mang giày và tất vào đi, tớ đưa cậu ra ngoài."
Nói rồi, Tống Khuynh Thành đưa cho Úc Tinh đôi giày thể thao mà cô đã giặt.
"Bàn chân của cậu với mình không chênh nhau nhiều, cậu có thể mang vừa."
Úc Tính cầm đôi giày và lắp bắp nói: “Mình không nghĩ mưa sẽ tạnh, ra ngoài chắc chắn tớ sẽ bị ướt.”
Tống Khuynh Thành không nói giữ cô ấy ở lại.
Úc Tinh nhìn cô, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không giữ được bình tĩnh: “Cậu chắc chắn muốn chia tay chú hai mình sao? Chú hai mình là bán chạy nhất trong giới phụ nữ chưa chồng ở Nam Thành đấy. Bây giờ cậu không cần, sau này đừng hối hận."
Tống Khuynh Thành ừ một tiếng không ngẩng đầu lên: “Không chỉ bán chạy mà còn đắt tiền, đáng tiếc là mình nghèo.”
Úc Tinh thấy cô thản nhiên trả lời, vẫn muốn cô thay đổi thái độ: “Bây giờ cậu không cần trả tiền, cũng không cần cậu nhìn, cũng đã đưa đến tận cửa rồi.”