Chương 33: Kinh sợ

Vân Hi giật cả mình đưa tay lên kịp thời cản lấy chỉ không ngờ rằng Nancy hung hăng tiếp tục dùng tay kia vung tiếp cú bạt tay khác.

Lần này Vân Hi bị đánh trúng. Khuỷu tay và một bên má đều hằn lên vết đỏ. Khiến bước chân chao đảo.

Xa xa có tiếng giày chạm đất, âm thanh nhịp nhàng, trầm ổn... khiến hai cô gái bất tri bất giác im lặng để tập trung lắng nghe. Hơn ai hết Nancy biết người đến là ai.

“Anh Luật!”

Nancy gọi. Âm thanh dịu ngọt nhưng vẫn nghe được sự hồi hộp run sợ trong đấy.

Thượng Vân Hi nghiêng đầu nhìn qua mang máng trông ra hình dáng cao lớn quen thuộc... Cô lập tức liên tưởng ngay đến Hoàng Phủ Luật.

Vân Hi không nghĩ ngợi thêm, nhận thấy Nancy cũng không còn áp chế mình nữa cô nhanh chóng quay người bỏ chạy. Chạy thật nhanh ra ngoài sảnh lớn. Dọc theo hành lang dài tĩnh lặng có thể mồn một nghe được tiếng thở dốc của cô và bước chân mạnh mẽ ở phía sau đuổi theo.

Cô quay đầu lại nhìn, xác thực người đó đang di chuyển về hướng của cô, nhưng hắn dường như không cố chạy, chỉ là bước đi vội vã... cũng tựa như nắm chắc có thể tóm được cô trong gang tấc, cho nên không cần phải khẩn trương.

Vân Hi vẫn cứ chạy thật nhanh, dù còn có một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không muốn rơi vào tay Hoàng Phủ Luật. Đó là một người đàn ông nguy hiểm, hắn dùng súng và có thể áp chế cả cảnh sát. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.

Thật may, trước mặt Vân Hi lúc này là một nhóm đàn ông đang tập trung ở trước cửa chính. Một nơi đông đúc Hoàng Phủ Luật sẽ không dám hành động lỗ mãng... cho đến khi Vân Hi nhìn thật rõ kẻ dẫn đầu nhóm thân sĩ áo đen đó không ai khác chính là Viên Cảnh.

Vân Hi lần nữa nhìn về phía sau, Hoàng Phủ Luật đang đến gần... cô không có sự lựa chọn.

“Viên thiếu! Viên thiếu! Cứu giúp tôi... Có người xấu muốn bắt giữ tôi.” Thượng Vân Hi lao đến níu lấy tay áo của Viên Cảnh, lập tức bị thân sĩ hai bên kéo ra.

“Dừng tay. Cô ấy là bạn tôi.”

Hai người đàn ông buông ra, đúng lúc Vân Hi đuối sức đã ngã khuỵu xuống nền nhà, Viên Cảnh lo lắng liền cúi người xuống đỡ lấy cô.

“Vân Hi! Có chuyện gì?”

Viên Cảnh mặc dù hỏi vậy nhưng vẫn nhìn về sau lưng, trông thấy xa xa phía hành lang có một người đàn ông mặc âu phục nghiêm trang đang sải bước đến, dáng dấp ngời ngời phong độ, quý khí bức người. Một người như vậy... lại có dụng ý với Thượng Vân Hi?

Nhưng Viên Cảnh rất tận dụng thời khắc này, anh đưa tay kéo đỡ lấy Thượng Vân Hi, rồi dìu cô bước đi.

“Xe tôi đỗ trước cửa, tôi đưa em rời khỏi đây trước.”

Đôi mắt của Vân Hi lập tức sáng quắc, cô liên tục gật đầu.

Viên Cảnh không chút nề hà liền kéo Vân Hi đi thật nhanh mà cũng không quên ra hiệu cho thân sĩ của mình chặn lại người sắp đến.

Thượng Vân Hi lúc nhoài mình ngồi vào trong một chiếc xe đua thời thượng được Viên Cảnh chở đi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn sang người bên cạnh thì lần nữa tồn tại thêm nỗi lo âu khác.

Cô bỏ tay vào trong ví bắt đầu mò tìm chiếc điện thoại, tuy nhiên Viên Cảnh cũng không phải không biết căng thẳng trong lòng của Thượng Vân Hi. Cho nên thoáng nở nụ cười. Anh hạ tốc độ quay sang nói chuyện với cô.

“Xin lỗi chị Kỷ. Tôi và anh Kỷ Huân Nhiên có giao hảo và hợp tác làm ăn. Sớm không được Rachel nhắc đến cho nên đã mạo phạm...”

Thượng Vân Hi sững sờ nhìn đối phương. Lại trông thấy Viên Cảnh thản nhiên nói.

“Chuyện cũ coi như bỏ qua đi nhé! Sau chuyện đó tôi đã bị anh Kỷ trừng phạt, ở Viên thị bị các cổ đông vùi dập. Báo chí thì không ngừng gièm pha... Thật ra thì chính tôi cũng khổ sở không kém, nhưng rất mong được chị thông cảm cho. Xin thứ lỗi cho tôi.”

Thượng Vân Hi không dám tin vào những gì mình đã nghe. Cô hít vào một hơi, cố thả lòng hơn để trả lời.

Lúc này Viên Cảnh đưa cho cô chai nước suối, vui vẻ nói: “Chị uống đi, chạy mệt như vậy. Yên tâm. Chỗ này là nước suối... không bỏ độc dược được đâu.”

Thượng Vân Hi nhìn vào chai nước thì không nghĩ ngợi vặn nắp ra uống một ngụm lớn, cô rất khát, và cũng không nghĩ rằng Viên Cảnh trong lúc bất ngờ thế này gặp cô có thể giở trò gì cho được.

“Cảm ơn đã giúp tôi giải vây. Anh tìm một nơi cho tôi xuống là được mà. Tôi sẽ gọi cho Huân Nhiên đến đón.”

“Ây! Đang chạy trên đường cao tốc, chưa thể dừng được đâu. Chị đến cùng anh ấy ăn tối à? Vậy hết con đường này tôi sẽ đưa chị đến một nhà hàng khác, vừa có thể gặp anh Kỷ, vừa có thể tiếp tục dùng cơm. Đừng để chuyện vừa rồi khiến tâm tình nặng nề.”

Thượng Vân Hi thấy cũng hợp lý cho nên gật đầu chấp thuận.

Cô vừa lấy điện thoại ra thì lại nghe Viên Cảnh thắc mắc, cho nên ngưng lại động tác.

“Vậy chị có thể nói cho tôi biết người đàn ông khi nãy là ai hay không? Nhìn dáng vẻ người đó rất nổi bật.”

“Anh ta tên gọi Hoàng Phủ Luật.”

Viên Cảnh nhướng mày. Cái tên này cũng xa lạ chứ nhỉ.

Thượng Vân Hi cũng không ngờ là Viên Cảnh không biết Hoàng Phủ Luật.

Nhưng ở một nơi như Hong Kong, có rất nhiều đại gia phú hào nổi tiếng, một nhân vật tầm cỡ ở Thượng Hải khi đến Hong Kong ít được ai biết đến thì không có gì đáng lấy làm lạ cả, huống hồ Viên Cảnh là người trẻ, không có quan hệ rộng rãi trong thương giới. Cho nên không nhận ra Hoàng Phủ Luật cũng chẳng đáng ngờ.

Thượng Vân Hi thấy vẫn còn khát cho nên uống thêm một ngụm nước nữa, sau đó cô mới bắt đầu gọi cho Kỷ Huân Nhiên.

“Sao lại không có sóng điện thoại? Sao thế?”

Viên Cảnh vẫn rất thản nhiên giải thích: “Tôi cài đặt mà. Như vậy sẽ không để người khác định vị được chỗ của mình.”

Không có sóng điện thoại chẳng trách không thấy cô đến chỗ hẹn mà Kỷ Huân Nhiên cũng không gọi đến. Có lẽ anh ấy đang lo lắng tìm cô.

“Vậy anh có thể kích hoạt lại không?”

“Được. Nhưng hiện tại thì không muốn.”

Câu trả lời của Viên Cảnh khiến Thượng Vân Hi trong thoáng chốc nổi lên một tầng ớn lạnh. Anh ta có ý gì?

Viên Cảnh nhếch môi cười nhạt, hứng chí huýt sáo, càng khiến cho Thượng Vân Hi thêm rối bời và sợ hãi. Cô tháo dây an toàn ra, quay sang đẩy mạnh cửa xe nhưng đều vô dụng, cô đã bị nhốt chặt bởi Viên Cảnh rồi. Anh ta... xác thực có dụng ý không tốt với cô.

Cô thật ngốc, lại tự đẩy mình vào tay ác quỷ. Không ai ngốc đến như vậy, lánh hổ tìm sói... khác nào tự chôn mình.

“Viên Cảnh! Anh thả tôi xuống đi. Anh có ý gì chứ?”

“Trong nước suối thật ra có bỏ thuốc ngủ. Chừng vài phút nữa em sẽ mê man.” Viên Cảnh mỉm cười, từ tốn nói.

Quả thực vô cùng biếи ŧɦái.

“Chiếc xe này dùng để săn gái. Đừng lấy làm lạ vì tôi luôn trong trạng thái chuẩn bị dùng đến thủ đoạn hạ lưu.”

“Anh muốn làm hại tôi? Kỷ Huân Nhiên sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Kỷ Huân Nhiên khiến Viên thị lâm vào cảnh khốn đốn, bức ép cha tôi và tôi. Ít nhiều phải trả lại chút vốn liếng, đừng nghĩ họ Viên chúng tôi dễ bắt nạt như vậy chứ?”

Thượng Vân Hi mím môi lắc đầu.

Cô kích động đập tay vào cửa kính, cô ôm hi vọng khi đập vỡ kính thì sẽ có kết nối định vị, Kỷ Huân Nhiên sẽ có cơ hội tìm ra cô một cách kịp thời nhất.

***