“Kỷ phu nhân! Cô đã tỉnh!”
“Tôi đang ở đâu?”
Không đợi người phụ nữ trung niên trả lời, cô gái trẻ vén tấm chăn dầy qua một bên rồi bước xuống giường, cô tiến lại cửa sổ sát đất kéo rèm về một chỗ.
Cảnh quang bên ngoài thật đẹp, những khóm trúc quân tử xung quanh hồ bơi trong veo, hoa cúc đủ màu từng chậu đặt theo lối đi uốn lượn hai bên thảm cỏ xanh mướt. Cô biết mình đang ở Thượng Hải, trong ngôi biệt thự sang trọng, chỉ là...
Cô gái lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Tôi đang ở đâu?”
“Đương nhiên cô đang ở nhà của mình và Kỷ thiếu. Cậu ấy phải quay về Hong Kong giải quyết công việc, dặn dò tôi chăm sóc cho cô. Khi cậu ấy trở về sẽ đền bù cho cô chuyến du ngoạn hưởng tuần trăng mật.”
Cô thật sự đã kết hôn? Cô không có một chút kí ức nào về những gì đã trải qua, thậm chí là người chồng hiện tại.
Như nhìn ra tâm sự này của cô, người phụ nữ gương mặt phúc hậu bước đến bên cạnh vuốt nhẹ vào mu bàn tay của cô dịu dàng an ủi: “Cô cứ an tâm ở lại đây, tôi là vυ" Châu, quản gia của nhà họ Kỷ. Cô bị tai nạn, mất đi kí ức, chuyện này cậu Kỷ đã biết cho nên... rất lo lắng cô không kịp thích ứng với cuộc sống mới.”
“Tôi đã mất hết kí ức rồi.”
Vυ" Châu gật đầu, có vẻ xót xa cho cô.
“Tôi ở đây bao lâu rồi?” Cô gái trăn trở.
Vυ" Châu có chút suy nghĩ, từ tốn đáp: “Khoảng hơn hai tháng cậu Kỷ đưa cô về biệt thự. Có lẽ do cậu Kỷ sau này thu mua một công ty ở Thượng Hải, muốn ở lâu dài nơi này.”
“Tôi tên là...”
“Thượng Vân Hi, 24 tuổi.”
Chuyện xảy ra vào ba tháng trước…
"Anh à, hình như em vừa trông thấy chuông nhỏ".
"Chuông nhỏ gì chứ? Kiên nhẫn một chút đi anh sẽ cho em được về sớm". Hoàng Phủ Luật trầm giọng nói với em mình, mắt vẫn không bận tâm nhìn xem Úy Nhi đang như thế nào, chẳng mấy chốc cứ bị con bé lay lay cánh tay.
"Úy Nhi!" Hắn bực dọc gọi tên, gằn từng tiếng nhằm nhắc nhở đến con bé sự kiên nhẫn của hắn.
"Là chuông nhỏ của mẹ và của em... Anh à, anh..."
Nghe đến đây Hoàng Phủ Luật mới hay mà tập trung lại. Còn chưa kịp lên tiếng xác minh đã thấy con bé buông khỏi vòng tay hắn chạy mất.
Không phải do hắn không phản ứng kịp trước loạt động tác này của Úy Nhi, chỉ là hắn hầu như đã đoán biết chuyện gì sắp xảy đến, nhịp tim vì vậy mà có hơi loạn. Hắn thật sự chán ghét loại xúc cảm như thế.
"Chuông nhỏ! Chuông nhỏ!"
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của Úy Nhi lướt nhanh qua từng người một, hối hả lại cẩn thận.
"Chuyện gì thế?"; "Con bé đó bị làm sao thế? Có phải, có phải là thiên thần nhỏ nhà Hoàng Phủ không?"; "Cẩn thận vấp ngã, sàn trơn đấy!"; "Chuông nhỏ gì thế? Là chỉ người sao?"...
Đến khi...
"Chuông nhỏ! Chuông nhỏ! Em biết là chị mà." Tiếng òa khóc vang lên, trong không khí vốn dĩ náo nhiệt có phần lạc lõng. Không biết là vui sướиɠ hay buồn bã, chỉ cảm thấy mọi thứ trở nên ngưng đọng.
Úy Nhi ôm chầm lấy bóng dáng mảnh mai của cô gái trẻ đang một phen bất động. Vòng tay ấy như muốn siết chặt sợ không may để người kia lại trốn mất.
Hoàng Phủ Luật đi về phía hai người họ nhưng sau đó thì giữ lại khoảng cách, ý thức như là không muốn đứng gần. Hắn bỏ tay vào túi quần bộ dáng lộ ra không kiên nhẫn.
Hắn nhìn cô em gái nhỏ đang ngốc nghếch và người con gái đang trong vòng ôm của em gái hắn thì không mảy may có biểu hiện nào khác ngoài gương mặt băng lãnh đã bắt đầu cứng đờ như tượng sáp. Hắn vốn không có bao nhiêu nhẫn nại đối với cuộc hội ngộ như thế này, tâm sinh bực dọc, hắn hừ nhẹ vừa để chính bản thân nghe được.
Chuyện đột ngột đến làm cho Phong Tiểu Linh đầu óc trở nên trống rỗng, cả người ngây dại đến nhìn Hoàng Phủ Luật cũng có hơi lảng tránh. Chẳng phải cô sớm đã đoán biết có ngày này hay sao? Chỉ là sớm hay muộn.
Bao năm qua người đàn ông đó cũng không có nhiều thay đổi, vẫn nhìn cô bằng loại ánh mắt tàn nhẫn. Hắn nhìn cô đuôi mắt hơi nheo nheo lại, vẻ mặt như cô dự đoán khinh khỉnh đầy mỉa mai. Có những cuộc gặp gỡ định rằng sẽ làm bạn không được thoải mái. Biết sao đây? Đó là định mệnh. Phong Tiểu Linh ngay cả thở dài cũng không dám, cô từng chút cảm nhận dòng nước mắt ấm nóng của Úy Nhi thấm qua lớp áo bản thân không thể làm gì khác hơn. Cô không dám thân cận với Uý Nhi, nhưng lại cảm giác không nỡ. Cõi lòng mãnh liệt tang thương.
Cô cũng thấy sợ hãi. Hoàng Phủ Luật ở ngay phía trước cách họ không xa. Hắn có thể vì đã trông thấy cô mà rất không vui. Cô không quên là, hắn hận cô. Hận cô, đến nhìn ánh mắt cũng quá đỗi chán ghét, như loài sâu bọ vốn không đáng để hắn liếc tới.
Phong Tiểu Linh vừa định thoát khỏi vòng tay của Úy Nhi thì liền nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên.
“Chuông nhỏ! Em trở nên nổi tiếng như vậy chị lại không biết đến em sao? Không tìm gặp em? Em chính là muốn tìm chị.” Úy Nhi quẹt mũi ngẩng đầu lên nhìn Phong Tiểu Linh. Đôi mắt đẹp vẫn còn ngấn lệ.
Phong Tiểu Linh không đành lòng nghe đến đây càng thêm chua xót. Em ấy luôn muốn gặp lại cô ư? Bằng vào cách đó? Dường như có cái gì nghẹn lại ở cổ khiến cô không thốt ra được lời nào.
“Úy Nhi à, nhiều năm như vậy em vẫn còn nhớ đến chị sao?”
Giọng Phong Tiểu Linh khàn khàn vang lên, biểu cảm nhàn nhạt không đổi.
Úy Nhi gật đầu hai lần, vẫn còn khe khẽ thút thít.
Phong Tiểu Linh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc suôn mềm của thiên thần nhỏ đang trong lòng cô, cõi lòng bình lặng, cô khẽ nói: “Úy Nhi! Chị lại không biết là em...muốn tìm chị.”
“Úy Nhi! Thôi nào.”
Hoàng Phủ Luật từng bước tiến lại gần, hắn đã không thể nào nhẫn nại thêm, muốn ngay bây giờ kéo em hắn về thật nhanh.
“A, chuông nhỏ à, em làm váy áo chị bẩn rồi.” Úy Nhi chỉ tay vào vết nước đẫm ngay phần áo dưới ngực của Phong Tiểu Linh. Biểu cảm này cứ như không nghe đến lời nhắc nhở từ phía anh trai mình vậy, cô bé vẫn tiếp tục: “Em sẽ đền bù chị bộ váy khác nhé!”
“A, không cần phải vậy...”
“Em theo anh trai về đây, see you.”
Phong Tiểu Linh nhìn theo bóng lưng hai người họ, thậm chí lảng tránh những ánh nhìn chung quanh. Cô ước gì mình có thể biến mất, có thể vô hình, có thể không đau đớn đến vậy...
Hoàng Phủ Luật đưa em gái về nhà, trên đường đi mặt lạnh như tờ, chẳng ai nói với nhau lời nào. Cảnh đêm Thượng Hải giăng đèn rực rỡ, đường phố tấp nập, nhìn ra ô cửa khao khát được hòa nhập và vui say. Nhưng đấy thật sự là một chuyện khó khăn đối với anh em nhà Hoàng Phủ bọn họ.
Hoàng Phủ Úy Nhi nhìn cánh cửa đóng sập lại, sau đó thì nghe tiếng ổ khóa ngoài kia vang lên. Anh ấy lại nhốt cô!
Đấy là một loại cực đoan đến bệnh hoạn. Úy Nhi không bận tâm, không xúc động nóng giận, không gào thét đập cửa hay cầu tình. Cô có thể làm là mặc kệ anh trai mình.
Thượng Vân Hi giật mình thức dậy, nhìn những ánh đèn hình ngôi sao ngoài rèm cửa được cô trang trí, trong lòng bồi hồi muốn rơi nước mắt.
Cô xuống giường, kéo rèm sang một bên. Đêm khuya tĩnh lặng, ánh sao ngoài trời thật nhỏ biết bao. Giấc mơ đó sao lại cứ đeo bám cô không buông?
Anh ta là ai?
Thượng Vân Hi ôm quyển sách của mình vào lòng. Đúng ra mọi thứ sẽ êm đẹp trải qua, nhưng mà Hoàng Phủ Luật xuất hiện trở lại khiến cô quá đỗi não nề.
Cô mở đèn, lật mở những trang sách... Cô không cần đọc những dòng chữ ấy cũng in đậm trong tâm trí. Vì nó là do chính cô viết ra, một chuyện tình đẹp như giấc mơ cổ tích.
***