Nhóm dịch: Mèo Đen
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu đưa ra lời hứa chân thành với mình, cô chợt cảm thấy cảnh tượng này giống như trong ti vi, bạn trai hứa với bạn gái, Điềm Mộng Hinh khẽ lắc đầu, thầm nói với chính mình: Điềm Mộng Hinh, mày lại nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó?
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh có hành động kỳ quái này, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra cô đang suy nghĩ miên man gì đấy, chỉ là không biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Anh nói tiếp: “Ngày mai anh trai em sẽ tới đúng không, mấy giờ vậy? Để tôi tới đón em."
Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu thật sự muốn đi đón anh trai với mình, kinh ngạc nói: “Chiều mai anh ấy sẽ đến, không phải, Thanh Tiêu, anh thật sự muốn đi sao."
Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh bằng ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói: “Tất nhiên, vậy sau bữa trưa tôi sẽ đến đón em."
Điềm Mộng Hinh nhìn thấy ánh mắt kiên định này của Lôi Thanh Tiêu, không cản anh nữa, nói: “Được, vậy tôi đi lên đây, Thanh Tiêu cám ơn anh."
Lôi Thanh Tiêu thấy đèn trong nhà Điềm Mộng Hinh sáng lên, nhìn bóng dáng của Điềm Mộng Hinh qua qua lại lại trong nhà, anh không vội lái xe về luôn, anh thầm tự nhủ với mình, cổ vũ mình phải cố gắng lên, ngày mai phải lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt anh rể, xóa sạch bóng ma tâm lý cùng hậu di chứng để lại trước đó cho gia đình bọn họ, cố gắng lên, mày nhất định không thể thua.
Lôi Thanh Tiêu cứ như vậy ngồi nhìn rất lâu, mới lái xe trở về nhà, sau khi trở về phòng của mình, anh cầm điện thoại di động lên, lật tìm trong danh bạ điện thoại, dừng lại lại ở trên số điện thoại của Lạc Phong, gọi ra ngoài.
"Chiều mai, cậu nhớ để lại một phòng bao ở Phú Qúy Trúc Diệp Cư cuả nhà cậu cho tôi."
Lôi Thanh Tiêu nghiêm túc nói với Lạc Phong, Lạc Phong giật mình nghe anh nói, Lôi Thanh Tiêu rất ít khi chủ động gọi điện thoại đến cho anh ta, hơn nữa còn là chuyện nợ nhân tình người khác, đây không phải là tác phong của Lôi Thanh Tiêu.
"Phú Qúy Trúc Diệp Cư? Ok, tôi sẽ để lại cho cậu, nhưng hiếm khi thấy cậu cũng có lúc cầu tôi."
Lạc Phong không thể tin nổi nói, hơn nữa trong lời nói tràn đầy khó tin, tràn đầy nghi ngờ.
Lôi Thanh Tiêu phớt lờ giọng điệu này của Lạc Phong, lạnh lùng nói: “Cứ thế nhé, cám ơn."
Lạc Phong đang định nói thêm gì đó, Lôi Thanh Tiêu đã cúp điện thoại rồi, Lạc Phong lắc đầu, tự nhủ với mình: “Cậu ta vẫn vậy, nhưng nếu cậu ta chịu mở miệng nhờ mình giúp đỡ, sợ rằng chuyện này không đơn giản, không thoát khỏi liên quan đến Điềm Mộng Hinh."
Lôi Thanh Tiêu cúp điện thoại xong, đang định đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng của quản gia Ngô truyền tới từ bên ngoài.
"Đại thiếu gia, phu nhân gọi cậu xuống ăn sáng."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy mẹ mình lại gọi, anh khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng hồi phục lại, lạnh nhạt nói: “Tôi xuống ngay, quản gia Ngô ông cứ đi xuống trước đi."
Nghe tiếng bước chân của quản gia Ngô càng ngày càng xa, Lôi Thanh Tiêu đứng dậy, mở cửa đi xuống tầng dưới, anh đi vào phòng khách, nhận ra Mộc Nguyệt Hinh và Lôi Tử Hi đều đang ở đây, hiếm khi thấy cả gia đình đông đủ đến vậy.
Mộc Nguyệt Hinh nhìn thấy bóng dáng của Lôi Thanh Tiêu xuất hiện trong tầm mắt của mình, vội vàng nói: “Thanh Tiêu, con tới ăn sáng đi."
Lôi Thanh Tiêu đi vào phòng khách, vẻ mặt vẫn vô cảm không thể hiện cảm xúc gì, cách xa người ngàn dặm, anh ngồi xuống ghế, nhìn bát ở trước mặt mình, không ăn.
Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu không động đũa, hơi thất vọng nói: “Thanh Tiêu, con đã trở về mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cả gia đình chúng ta ngồi cùng nhau, mẹ biết, nhiều năm qua con sống một mình ở nước ngoài, sống cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo, sau này cả gia đình chúng ta sẽ thường bên nhau, như vậy con sẽ không cảm thấy lạ lẫm nữa."