Nhóm dịch: Mèo Đen
Mộc Nguyệt Hinh nhìn phản ứng của hai cha con, lại nghe đoạn đối thoại của bọn họ, lắc đầu nói: “Chẳng lẽ hai cha con các ông chỉ nói ra được hai câu này? Con trai đi liền một lúc tám năm, ông lại chỉ có phản ứng này?”
Lôi Tử Hi nghe thấy giọng điệu này của Mộc Nguyệt Hinh, vẫn không quan tâm đến Mộc Nguyệt Hinh, tiếp tục nói: “Thanh Tiêu con đi liền một lúc tám năm, cuối cùng đã trở về, bây giờ con cũng đã 26 tuổi rồi, đã đến lúc rèn luyện, rồi chờ đến khi cha già về hưu, con kế thừa gia nghiệp, mang vinh dự về cho gia đình.”
Mộc Nguyệt Hinh thấy con trai trở về mà Lôi Tử Hi vừa mở miệng ra là nói đến gia nghiệp với chẳng rèn luyện, không vui nói: “Ông ơi là ông, con trai vừa trở về ông đã đẩy gánh nặng cho con rồi, ông xem thằng bé còn chưa cả về phòng, cơm còn chưa ăn được bữa nào, ông đã mở miệng ra là công việc với chẳng công việc, ngoại trừ công việc ra, ông có còn biết gì nữa không?”
Lôi Tử Hi thấy mình nói một câu, Mộc Nguyệt Hinh lại cãi một câu, ông ta không nói chuyện nữa, cầm tài liệu của mình lên, cúi đầu đọc tài liệu, Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Tử Hi không chú ý đến mình, lại tiếp tục xem tài liệu, chỉ có thể lắc đầu.
Mộc Nguyệt Hinh cười nói tiếp với Lôi Thanh Tiêu: “Tiêu nhi, chắc con cũng mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện cha con nói không cần vội đâu, con cứ chơi chán đi đã, thư giãn đầu óc, liên lạc nhiều với bọn Huyễn Vu, quen biết thêm một số thiên kim tiểu thư, làm nền tảng cho thừa kế công ty sau này, con phải biết rằng điều này sẽ giúp đỡ cho con sau này rất nhiều.”
Lôi Tử Hi nghe Mộc Nguyệt Hinh nói xong, đứng dậy cầm lấy tài liệu, đi lên thư phòng, Mộc Nguyệt Hinh nhìn hành động này của Lôi Tử Hi, lớn tiếng nói: “Chỉ biết công việc với lại công việc, ngoại trừ công việc ra, ông không còn biết gì nữa à!”
Lôi Thanh Tiêu lạnh mắt nhìn hành động này của Lôi Tử Hi, nghe những lời cay nghiệt của Mộc Nguyệt Hinh, nhíu chặt mày lại, đứng dậy nói với Mộc Nguyệt Hinh: “Mẹ ơi, con mệt rồi, con đi lên phòng nghỉ ngơi đã.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nói vừa bước đi lên cầu thang, hướng về phía Lôi Tử Hi, lớn tiếng nói: “Cha nói rất đúng, nếu đã học xong trở về, thì học cũng nên đi đôi với hành, con đồng ý với lời cha nói, việc này có thể suy xét.”
Lôi Tử Hi nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, dừng bước chân lại, quay đầu sang, tuy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng xem ra Lôi Tử Hi đã không còn khó chịu nữa, ông ta lạnh lùng nói: “Ừ, Thanh Tiêu đi lên nghỉ ngơi trước đi.”
Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu vẫn tỏ vẻ xa cách với mình, bà ta nhíu chặt mày lại, Lôi Thanh Tiêu trở về phòng, mở valy hành lý ra sắp xếp lại đồ, trong một góc của valy hành lý, có một chiếc khung ảnh, trong khung không để một bức ảnh, mà là một bức tranh minh họa vẽ tay. Lôi Thanh Tiêu cầm khung ảnh lên nhìn, trong tranh vẽ một cô bé khoảng năm tuổi, mặc chiếc váy nhỏ, trên mặt còn có vết bẩn, nhưng nụ cười trên môi cực kỳ vui vẻ, anh ngồi nhìn bức tranh này rất lâu.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi đi, Lôi Thanh Tiêu ngây người nhìn bức tranh này nửa tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của quản gia Ngô.
“Thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi.”
Lôi Thanh Tiêu vội vàng lấy bức ảnh chụp chính mình ra đè lên trước bức tranh minh hoạ này, rồi đặt ở mặt trên tủ trước giường, anh đi ra mở cửa, đi xuống tầng dưới.
“Cảm ơn ông, quản gia Ngô.” Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nói.
Quản gia Ngô nhìn Lôi Thanh Tiêu đi xuống tầng dưới, trong lòng hiểu rõ, thiếu gia chỉ lạnh lùng ở ngoài mặt, chứ thật sự không phải là người như vậy, chỉ là không hiểu vì sao thiếu gia lại giấu con người thật của mình đi.