Quản gia Ngô đi tới bên cạnh Lôi Thanh Tiêu, nhận lấy valy hành lý trên tay Kỳ Huyễn Vu, Mộc Nguyệt Hinh vội vàng đi tới, kinh ngạc nói.
“Thanh Tiêu, sao con lại về sớm vậy, chẳng phải đã nói là ba tiếng nữa mới đến nơi sao?”
Lôi Thanh Tiêu nhìn người mẹ vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung của mình, cảm xúc lo lắng lộ ra từ lời nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ, những ký ức thời thơ ấu tựa như lời nguyền bắt đầu xuất hiện trong đầu anh.
Lôi Thanh Tiêu lạnh nhạt nói nói: “Mẹ, con tạm thời thay đổi lịch trình, không báo lại với nhà, với vừa đúng lúc Huyễn Vu rảnh rỗi, con bảo cậu ta đi đón con.”
Lúc này Mộc Nguyệt Hinh mới phát hiện ra Kỳ Huyễn Vu đang đứng ở cạnh đó, bà ta vội cười nói: “Hóa ra là Huyễn Vu à, xem dì này, vừa thấy Thanh Tiêu trở về, dì đã vui đến mức không cả chú ý đến cháu, cám ơn cháu đã đưa Thanh Tiêu trở về, có muốn vào nhà ngồi chơi một lúc không.”
Kỳ Huyễn Vu biết rõ tính cách của Mộc Nguyệt Hinh, ngoài mặt nhìn có vẻ là người dịu dàng hiền thục, cực kỳ tình cảm với Lôi Tử Hi, nhưng thực tế nào được như vậy, ở xã hội thượng lưu này, bên ngoài là một vẻ, bên trong lại là một vẻ khác, không ai là không biết điều này, đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm được, có một bộ phận người đặc biệt, gia đình thật sự hòa thuận yên ấm. Chỉ là Mộc Nguyệt Hinh có cái tính thích móc nối quan hệ với người khác, mở miệng ra có thể khen người ta đến ba hoa chích chòe, anh ta ghét nhất là cái tính này của Mộc Nguyệt Hinh.
Kỳ Huyễn Vu vội vàng nói: “Không đâu dì Mộc, cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước.”
Mộc Nguyệt Hinh thấy Kỳ Huyễn Vu đã nói như vậy rồi, cười nói: “Vậy dì không quấy rầy cháu nữa, nhớ hôm nào tới chơi nhé, Thanh Tiêu nhà dì chỉ có mấy người bạn như cháu, phải qua lại nhiều mới được.”
Kỳ Huyễn Vu cười theo, nói: “Vâng ạ, cháu đi trước đây dì Mộc, tạm biệt hai người.”
Kỳ Huyễn Vu nói xong vội vàng vào trong xe của mình, Lôi Thanh Tiêu thấy Mộc Nguyệt Hinh còn chưa định rời đi, anh xoay người tự đi về phía cửa sắt đã rộng mở, không quan tâm tới Mộc Nguyệt Hinh, quản gia Ngô thấy Lôi Thanh Tiêu đi thẳng vào, vội xách valy hành lý đi vào theo, Mộc Nguyệt Hinh nghe thấy tiếng bánh xe của valy hành lý lăn bánh, mới phản ứng lại, xoay người đuổi theo Lôi Thanh Tiêu, miệng sốt ruột nói: “Thanh Tiêu, từ từ đã, chờ mẹ, con đừng đi nhanh như vậy!”
Kỳ Huyễn Vu thấy cuối cùng Mộc Nguyệt Hinh đã chịu rời đi, thở dài thườn thượt, miệng lẩm bẩm: “Thanh Tiêu à, tôi hiểu cho nỗi khổ của cậu, ai bảo làm người không được chọn gia đình mình sinh ra chứ?”
Nói xong, Kỳ Huyễn Vu khởi động xe, quay đầu xe lái về phía nhà mình, mà Lôi Thanh Tiêu đã đẩy cửa nhà ra, đi vào phòng khách, quản gia Ngô xách valy hành lý của Lôi Thanh Tiêu lên trên phòng của anh, Mộc Nguyệt Hinh vội vội vàng vàng đi vào theo, thấy Lôi Tử Hi đang ngồi trong phòng khách, nghiêm túc xem tài liệu, không nghe thấy tiếng Thanh Tiêu trở về.
Mộc Nguyệt Hinh vội vàng kéo Lôi Thanh Tiêu đang định đi thẳng lên cầu thang, kéo Lôi Thanh Tiêu đi đến bên ghế sô pha rồi ấn anh ngồi xuống, Mộc Nguyệt Hinh ngồi xuống bên cạnh Lôi Tử Hi, đẩy mạnh ông ta.
Lôi Tử Hi bị hành động này của Mộc Nguyệt Hinh dọa giật cả mình, âm lượng cũng vυ"t lên đến quãng tám, cau mày nói: “Bà đẩy tôi làm gì?”
Mộc Nguyệt Hinh trợn trừng mắt lên lườm Lôi Tử Hi, nói: “Ông chỉ biết đến công việc thôi, làm đến nửa đời người rồi, ông nhìn xem ai đã trở về rồi này.”
Mộc Nguyệt Hinh đoạt lấy tài liệu trong tay Lôi Tử Hi, Lôi Tử Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu đang ngồi ở trước mặt mình, biểu tình mất kiên nhẫn vốn có chợt biến mất hoàn toàn.
Lôi Tử Hi cười nói: “Thanh Tiêu, con trở về sớm hơn dự định à!”
Lôi Thanh Tiêu nhìn cha mình, lạnh lùng nói: “Cha, con đã trở về.”