Nhóm dịch: Mèo Đen
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu vừa vào nhà đã ngẩn người, cô đi tới qua qua lại lại trước mặt anh mấy vòng, nói: "Anh sao vậy? Bị nhà tôi dọa sợ à?"
Lôi Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, hơi mang theo vẻ lo lắng nói với Điềm Mộng Hinh: "Một mình em ở đây có nhỏ quá không."
Điềm Mộng Hinh biết Lôi Thanh Tiêu nghĩ gì trong đầu, cô cười nói: "Thời đại hiện nay tấc đất tấc vàng, ngôi nhà có diện tích thế này mà tiền thuê phòng không ít đâu, lại nói tôi chỉ sống có một mình, ở căn nhà thế này là đủ rồi."
Điềm Mộng Hinh nói xong, cô xem giờ, thấy còn chưa tới năm giờ, cô nghi hoặc nhìn Lôi Thanh Tiêu, hỏi: "Không đúng, còn chưa tới giờ tan làm, sao anh đã đến đây rồi."
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh chuyển sang đề tài khác, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, anh cười nói: "Mộng Mộng, em quên rồi à, tôi là tổng giám đốc, ông chủ của em, tan làm sớm hơn cũng không có vấn đề gì."
Điềm Mộng Hinh suy nghĩ, đúng là ông chủ muốn đi muốn về lúc nào thì ai cũng không quản đượ, cô không nghĩ nhiều nữa, nói: "Cũng đúng, Thanh Tiêu, anh ngồi xuống trước đi, tôi bưng canh lên, rồi chuẩn bị ăn cơm."
Lôi Thanh Tiêu đi tới trước bàn ăn, trên bàn bày mấy món ăn, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng đều được chế biến rất công phu, có sườn xào chua ngọt, cá chép om, cà tím om, cà chua xào trứng, anh nhìn bóng người bận rộn của Điềm Mộng Hinh, ngồi xuống.
Một lúc sau, Điềm Mộng Hinh bưng bát canh nóng hổi đi ra, cẩn thận đặt lên trên bàn, xoay người định bê nồi cơm, Lôi Thanh Tiêu đột nhiên đứng dậy, kéo cô ngồi xuống, nói: "Em ngồi xuống đi, để tôi xới cơm."
Không chờ Điềm Mộng Hinh phản ứng lại, Lôi Thanh Tiêu đã đi vào phòng bếp, Điềm Mộng Hinh nhìn bóng người của Lôi Thanh Tiêu, trong đầu thầm nghĩ: Lôi tổng lúc này và người lạnh lùng như trong miệng đồng nghiệp nói đến khác nhau một trời một vực.
Lôi Thanh Tiêu đặt nồi cơm ở trước mặt cô, Điềm Mộng Hinh mới lấy lại tinh thần, Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh ngẩn người, hỏi: "Mộng Mộng, em nghĩ gì vậy? Sao lại mất hồn mất vía vậy?"
Điềm Mộng Hinh lắc đầu, nói: "Không, tôi không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ anh khác hoàn toàn những lời đồng nghiệp miêu tả."
Lôi Thanh Tiêu ngồi ở đối diện Điềm Mộng Hinh, mỉm cười hỏi: "A, vậy bọn họ nói tôi thế nào, em nói thử cho tôi nghe."
Điềm Mộng Hinh suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: "Bọn họ nói, mặc dù Lôi tổng rất đẹp trai, nhưng lại lạnh lùng, không dễ đến gần, ánh mắt của anh có thể làm bạn cảm giác được gió lạnh thổi qua, giống như ngâm mình giữa trời đông giá lạnh."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh miêu tả mình như vậy, cuối cùng đã hiểu, tại sao mấy người phụ nữ đó muốn đến gần mình, nhưng lại không dám đến gần, đoán là sợ bị mình làm cho đông thành nước đá.
"Trên thực tế, sự lạnh lùng của tôi là ngụy trang tốt nhất với tất cả mọi người, ở những thành phố lớn như thế này, mạng lưới giao tiếp rất phức tạp, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, em không đoán được, cũng không biết được tâm tư của người ta thế nào, thì em phải tự bảo vệ mình, mới không phải chịu bất kỳ tổn thương gì."
Lúc nói những lời này, giọng nói của Lôi Thanh đượm buồn, Điềm Mộng Hinh thấy Lôi tổng như vậy, trong lòng thầm nảy sinh nghi vấn, cô cẩn thận hỏi: "Tại sao ở trước mặt tôi, tôi lại thấy được con người hoàn toàn khác của anh."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy câu hỏi này của Điềm Mộng Hinh, bật cười nói: "Có lẽ đó là vì em làm tôi cảm nhận được hơi ấm chưa từng có, tôi không muốn ngụy trang ở trước mặt em, ngày nào cũng phải ngụy trang làm một người không phải là mình, là chuyện rất cực khổ. Tuy nhiên, ngồi nói chuyện với em, cùng em dùng bữa cơm bình thường như thế này, đều có thể làm tôi cảm giác được sự ấm áp thật sự."