Chương 54: Trần Tử Huyên cướp người đàn ông của con

"Trần Tử Huyên chiếm đoạt người đàn ông của con… Con bị ép rời nhà trốn đi, mấy năm nay khổ cực như vậy đều do cô ta làm hại…” Lưu Oánh Oánh khóc lóc như mưa, run rẩy nắm chặt lấy tay của người phụ nữ trung niên đối diện: “Mẹ, mẹ thực sự phải giúp con..."

"Tử Huyên, có thật con bé là con gái của nhà giàu nhất thành phố chúng ta không?"

"Mẹ thử nghĩ xem, cô ta là con gái của Trần Võ Quyền, thiên kim tiểu thư chạy tới tiệm chúng ta làm ca đêm khổ cực là có mưu đồ gì chứ? Có một số việc con vẫn không dám nói cho mẹ, mỗi lần cô ta tới tiệm đầu gây sự với con sau lưng mẹ, còn nói nhà cô ta có tiền có quyền, có thể để ép mẹ con chúng ta phải lưu lạc đầu đường, trước đó con sợ cô ta... Thế nhưng lần này quả thực là quá đáng lắm rồi…."1

Âm thanh của Lưu Oánh Oánh có chút kích động, vì nghẹn ngào mà gián đoạn nois: “Mẹ con thực sự không có biện pháp khác, Trần Tử Huyên muốn hại chết con của con, không muốn chừa cho con một con đường sống, cô ta muốn làm hại cháu ngoại của mẹ đó..."

"Cái gì?"

Dì Trương nghe được từ “chết” phát ra từ miệng Lưu Oánh Oánh, vạn phần lo lắng nhìn xuống hai tay đang ôm chặt bụng của cô ta.

Tâm trạng của bà trầm xuống, run rẩy hỏi: "Tiểu Điệp, con, con mang thai?"

"Trần Tử Huyên đã mang thai mà còn chạy đi đâu chứ?"

Lê Hướng Bắc ngồi ở sau xe, tay chống lên cằm không ngừng nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống bên phía ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Anh ta chợt nhớ tới một việc, quay đầu nhìn về phía Bùi Hạo Nhiên: "Vừa rồi điện thoại của Chi Vũ vang lên vài tiếng, chắc không phải là Trần Tử Huyên gọi điện thoại cho cậu ấy chứ? Chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không?..."

Xe đi với tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã rời khỏi trường trung học phổ thông số 1 thành phố C.

Tài xế nhà họ Bùi vội vã chạy tới nói nhà họ Bùi xảy ra việc gấp, Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc vội vàng đi qua xem tình hình thế nào. Để lại bên ngoài trường học một chiếc xe cho Nguyễn Chi Vũ, điện thoại và áo khoác của anh đều đặt ở trong xe.

Bùi Hạo Nhiên nhìn mặt trời chuẩn bị lặn ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói: "Hơn sáu giờ rồi, chắc hẳn giờ Chi Vũ cũng đã ở trên xe, tôi nghĩ cậu ấy sẽ lái trực tiếp tới khách sạn Quân Lâm đó, không cần Trần Tử Huyên nói thì cậu ấy cũng đã sớm biết khách sạn cô ấy ở rồi..."

Lê Hướng Bắc nghĩ cũng thấy có lý, trước khi họ đến Nguyễn Chi Vũ sớm bảo anh ta đi tra xét tình hình của Trần Tử Huyên rồi, tuy nhiên...

"Nhưng nhỡ đâu Trần Tử Huyên còn là chuyện phá phách gì nữa thì sao? Cậu không biết đâu, lần trước tôi mang theo Trần Tử Huyên tới Club Diệm Hỏa, Chi Vũ đã đen mặt rống lên chửi tôi rồi đó." Trong lòng Lê Hướng Bắc có chút oán trách nói.

Từ lần đó trở đi, bất kẻ chuyện gì liên quan tới Trần Tử Huyên là Lê Hướng Bắc phải đặc biệt cẩn thận.

Bùi Hạo Nhiên cũng nghe tới chuyện lần đó ở Diệm Hỏa, không nhịn được cười ra tiếng: "Chi Vũ không thích cho Trần Tử Huyên ra bên ngoài, cậu làm vậy khác gì tự tìm đường chết đâu!"

"Tôi làm sao biết được, cậu ta quản yêu nữ kia cũng quá nghiêm rồi đó..."

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc cảm khái nói: "Cậu xem cái cô Lưu Oánh Oánh kia hiện tại đang được một núi hợp đồng quảng cáo vây quanh, Chi Vũ cũng thổi phồng cô ta lên tận trời xanh rồi, đây quả là sự đãi ngộ khác biệt..."

Vì sao cần phải đem Trần Tử Huyên giấu đi? Lê Hướng Bắc thực sự không nghĩ ra.

Bùi Hạo Nhiên nghe đến đó sắc mặt hơi trầm tư, cũng không tiếp lời anh ta nữa.

"Chi Vũ, cậu đang ở trên xe à?" Lê Hướng Bắc cầm điện thoại di động gọi cho Nguyễn Chi Vũ một cú điện thoại.

"Cậu bây giờ tới khách sạn Quân Lâm… À, không có chuyện gì. Chỉ là muốn nói cho cậu biết trước đó điện thoại di động của cậu có kêu vài lần, giống như có người nhắn tin ấy, có khi là Trần..."

Lê Hướng Bắc còn chưa nói hết, lại nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang thật lớn.

"Chi Vũ, làm sao vậy?" Mặt Lê Hướng Bắc biến sắc, nhanh chóng lên tiếng hỏi.

Bùi Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng có thể nghe được âm thanh từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, cũng khẩn trương lên tiếng: "Chi Vũ, bên kia xảy ra tai nạn xe cộ ư?"

"Tôi có chút chuyện quan trọng..."

Quân Chi Vũ ở bên kia nhanh chóng mở cửa xe ra, xuống xe rồi vội vàng buông một câu.

"Rốt cuộc làm sao vậy, có cần hỗ trợ không?" Lê Hướng Bắc có chút không yên lòng.

"Chi Vũ, em, em rất đau..."

Quân Chi Vũ không trả lời anh ta, liền nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ là trước khi cúp đã truyền tới đầu kia âm thanh mềm yếu của một cô gái, giọng nói này...

Lê Hướng Bắc nghe thấy giọng nói đó, nhất thời sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo.

"Chuyện gì xảy ra thế, có cần phái người qua đó không?" Bùi Hạo Nhiên lên tiếng thúc giục Lê Hướng Bắc.



Lê Hướng Bắc lành lạnh địa mở miệng: "Chuyện quan trọng của Chi Vũ bây giờ có lẽ là ở bên cạnh Lưu Oánh Oánh..." Anh ta nghĩ tới Trần Tử Huyên mà không khỏi cảm thấy phẫn nộ thay.

Lưu Oánh Oánh?

Bùi Hạo Nhiên có chút giật mình, Nguyễn Chi Vũ hiện đang ở cùng một chỗ với Lưu Oánh Oánh, vậy anh đến thành phố C để tìm Lưu Oánh Oánh sao?

Tuy rằng mấy người bọn họ đều là anh em thân thiết nhưng Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng lạnh lùng khác biệt nên đối với việc riêng tư của anh, hai người bọn họ vẫn luôn không dám can thiệp.

"Trần Tử Huyên đang làm gì thế, người đàn ông của mình sắp bị cướp đi tới nơi rồi..." Lê Hướng Bắc có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khẽ nguyền rủa một câu rồi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Trần Tử Huyên.

Bùi Hạo Nhiên thấy biểu tình khẩn trương của anh ra, cười cười hỏi ngược một câu: "Có vẻ như cậu rất thích cái cô Trần Tử Huyên này nhỉ?"

"Tôi chỉ không vừa mắt cái cô họ Lưu kia thôi.”

Lê Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, giọng điệu này giống hệt như của ông cụ Nguyễn. Anh ta là người sáng lập một công ty giải trí nên đương nhiên loại phụ nữ nào cũng đã từng gặp rồi.

"Chi Vũ tuy rằng rất ít khi tiếp xúc với con gái, nhưng cậu ấy cũng không đến mức..." Bùi Hạo Nhiên thấy biểu tình khoa trương của anh ta, nhàn nhạt phản bác một câu.

"Cậu cũng biết khi còn bé Chi Vũ bị ám ảnh bởi cái chuyện đó… Nên cậu ấy căn bản không hiểu những thứ tình cảm nam nữ thường tình này đâu." Lê Hướng Bắc nhớ tới chuyện quá khứ, lập tức cảm thấy vì anh em huynh đệ mà phát sầu.

Chuông điện thoại của Trần Tử Huyên nhanh chóng vang lên...

Lúc này cô vừa từ phòng tắm bên kia đi ra, đi tới bên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua số điện thoại xa lạ trên đó rồi nhấn nút nghe.

Do dự một hồi, cô nói: "Xin chào, tôi là Trần Tử Huyên."

Trần Tử Huyên nghe được âm thanh bên đầu kia của điện thoại di động, biểu tình có chút giật mình nói: "Được, vâng, vâng, giờ cháu qua đó liền đây."

"Làm sao vậy?"

Mà lúc này ở bên kia Lê Hướng Bắc đang tức tới đen mặt lại, nhìn chăm chăm vào điện thoại di động của mình.

"Điện thoại của yêu nữ này báo máy bận, cô ta trò chuyện với ai không biết?" Anh ta lập tức bất mãn lầm bầm.

"Lê Hướng Bắc, nếu cậu thực sự lo lắng thì có cần tới khách sạn đó một chuyến không..."? Bùi Hạo Nhiên hỏi một câu.

Lê Hướng Bắc không chút biểu cảm nói: "Cũng đâu phải chuyện gì liên quan tới tôi, dù sao cũng không phải vợ tôi."

"Hơn nữa Trần Tử Huyên bạo lực như vậy, cô ấy mà ra tay thì hai chúng ta cộng lại cũng không chắc có thể đánh thắng được cô ấy..." Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.

"Taxi."

Trần Tử Huyên bắt xe taxi vội vã đến tiệm trà sữa đối diện trường trung học thành phố C, vừa xuống xe liền thấy sắc mặt dì Trương ở trong quán vô cùng hoảng hốt, bà ta thiếu chút nữa bị vũng nước dưới chân làm trượt ngã.

Trần Tử Huyên bước nhanh về phía trước vừa kịp đỡ được bà ta: “Dì Trương, một mình dì ở quán thì phải chú ý an toàn chứ?" Cô nhàn nhạt dặn dò một câu.

"Dì, dì không sao." Dì Trương lập tức đẩy cô ra giống như không thích tiếp xúc với cô quá nhiều.

Trần Tử Huyên giữ vững khoảng cách với bà, trong mắt có chút mơ hồ khó hiểu.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô luôn cảm giác dì Trương đối xử với mình có chút lãnh đạm kỳ lạ.

"Được rồi, dì Trương, vừa rồi dì gọi điện thoại nói có việc gấp cần cháu tới giúp, có chuyện gì vậy ạ?" Cô không tiếp tục nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi tới chuyện chính.

Dì Trương nghe được giọng điệu quan tâm của cô, biểu tình nhất thời càng thêm rối rắm phức tạp.

"A, vừa rồi có mấy tên lưu manh tới quấy nhiễu. Dì sợ ở một mình nên mới gọi cháu qua đây..."

Thanh âm của bà ta yếu ớt, câu cuối như chột dạ mà nhanh chóng cúi đầu xuống.

Trần Tử Huyên cũng không để ý sắc mặt bà ta, trái lại đi lên trước kéo một cái ghế ra: "Dì Trương, dì ngồi xuống trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói…”

Dì Trương thấy động tác này của cô, sắc mặt càng thêm phần chột dạ xấu hổ.



Hai người ngồi đối diện nhau, lúc này ngoài cửa hàng treo biển tạm nghỉ, cả quán trà sữa yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

"Dì vừa nói có nhiều lưu manh tới ạ?" Trần Tử Huyên tin là thật, nói: "Vậy sao dì không báo cảnh sát?"

"Bọn chúng có đả thương dì, có làm gì tổn hại đến quán không ạ?"

Dì Trương vẫn cúi đầu, ấp úng trả lời một câu: "Không có gì, bọn chúng đều nhanh chóng rời đi rồi."

Trần Tử Huyên bày ra vẻ mặt tức giận, nói: "Cái đám khốn kiếp này, nhất định là tới ăn quỵt rồi gây sự chửi bới đúng không? Trước đây trong quán cũng thường gặp mấy đám như thế này..."

Nói lên chuyện trước kia, đáy lòng dì Trương lại dâng lên cảm giác rối rắm.

Trước đây lúc mới mở quán có một vài tên thấy bà ta là góa phụ độc thân nên thường xuyên kết bè phái tới đây ăn quỵt, dùng lời lẽ dọa dẫm uy hϊếp, tuy nhiên từ lúc Trần Tử Huyên tới quán làm thêm thì...

"... Lần đó suýt thì hại cháu vào đồn cảnh sát rồi." Dì Trương xấu hổ cúi thấp đầu lẩm bẩm.

Ngày đầu tiên Trần Tử Huyên đến quán làm vừa vặn gặp đám này lưu manh, trước kia vốn tình mềm yếu nên bà ta thường mặc kệ chúng ăn quỵt mấy cốc trà sữa hoặc mấy cái cánh gà coi như xong, nhưng Trần Tử Huyên tính tình nóng nảy lại trực tiếp cầm cái ghế lên phang thẳng vào người bọn chúng.

"Không có gì, cháu nhìn bọn chúng không vừa mắt thôi." Trần Tử Huyên lúng túng cười cười.

Trần Tử Huyên cũng thừa nhận chính tính tình cô cũng có chút tiểu thư, cô ở nhà họ Trần được nuông chiều từ bé, đi làm thuê gặp phải đám lưu manh ăn uống chùa còn muốn sỉ nhục cô. Lúc đó đầu óc cô đâu nghĩ ngợi được nhiều tới vậy, trực tiếp vơ lấy cái ghế bên cạnh mà táng vào người đối phương.

"Tử Huyên, dì..." Dì Trương nhìn cô, do dự một hồi đột nhiên đứng lên nói: “Dì vừa ép ít nước xoài tươi, để dì đi rót cho cháu một ly."

"Cảm ơn dì." Trần Tử Huyên thấy bà ta đứng dậy đi về phía quầy hàng, nhẹ giọng nói cám ơn.

Dì Trương biết cô thích uống nước ép xoài nhất, chỉ là...

Ánh mắt Trần Tử Huyên tùy ý nhìn thoáng qua quầy hàng bên kia, thầm nghĩ dì Trương ngày hôm nay thật kỳ lạ, động tác cứ luôn lén lén lút lút...

"Tử Huyên, có một việc dì muốn hỏi cháu?" Dì Trương trở lại trước bàn, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

"Lần đầu tiên cháu vào đồn cảnh sát kia rồi rất nhanh lại được người nhà tới nộp tiền bảo lãnh đón ra, người nộp tiền bảo lãnh cho cháu là ai thế?"

Trần Tử Huyên nghe bà ta hỏi tới việc này, đáy mắt có chút tức giận và ưu thương.

"Là cha cháu." Cô nhàn nhạt trả lời một câu, cũng không muốn nói thêm nhiều nữa..

Ngày đó cô và đám lưu manh đánh nhau phải đưa tới đồn cảnh sát, kinh động tới cả cục trưởng. Sau đó lại có người nhà bảo lãnh cho cô ra ngoài nên cô nghĩ ngoài Trần Võ Quyền ra, không ai có bản lĩnh làm được chuyện đó.

Tuy nhiên sau khi cô do dự thật nhiều ngày mới dám gọi điện thoại về nhà họ Kiều, vốn dĩ là muốn nói một lời cảm ơn với cha, nhưng vừa nhấc máy Trần Võ Quyền đã mắng cô tới tập, nói cô ném hết mặt mũi của nhà họ Trần khiến cô cảm thấy rất buồn lòng.

"Cha cháu thật sự là người giàu nhất thành phố này ư?" Thanh âm kinh ngạc của dì Trương cắt đứt hồi ức của cô.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, có chút không tình nguyện gật đầu: "Vâng."

Dì Trương đáy mắt đè nén quấn quýt tâm tình, tâm trạng hung ác...

Tay phải bà ta siết chặt ly nước xoài phía trước, nhanh chóng mở miệng nói: "Tử Huyên, đây là dì tự mình chuẩn bị cho cháu..." Nói xong bà ta đưa ly nước ép xoài vào tay Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên nhận lấy, uống một hơi rồi cười nói: "Mùi vị không tệ ạ."

Dì Trương lại kinh hoảng xoay người, sắc mặt hiện lên một màu trắng xanh.

"Nếu như không có chuyện gì thì cháu về trước đây ạ. Có khi chồng cháu đang ở khách sạn chờ rồi, tính tính anh ấy rất thất thường, để anh ấy ở đó chờ có khi sẽ nổi cáu đó ạ..."

Trần Tử Huyên uống nốt ly nước ép xoài, cầm túi xách lên vẫy tay nói lời tạm biệt với dì Trương.

Dì Trương đứng ở cửa tiệm nhìn bóng dáng của cô xa dần...

"Mẹ, việc con nhờ mẹ làm thế nào rồi?" Mà đúng lúc này điện thoại trong tay dì Trương nhanh chóng vang lên.

Dì Trương cầm điện thoại di động có chút run rẩy, cho tới bây giờ bà ta cũng chưa từng làm những chuyện như thế này, chỉ là lần này...

"Cô ấy uống hết rồi..."