Giãy giụa mãi vẫn không thoát khỏi tay Hàng Lãng, Tuyết Lạc đành cầu cứu dì An. “Di An... Dì An, giúp cháu...”
Di An lại chỉ mỉm cười như muốn nói: Phu nhân, tôi không giúp mới là cách giúp tốt nhất. Người nên sớm bên cạnh Nhị thiếu gia một chút, như vậy mới là chuyện đại hộ!
Thấy dì An không giúp mình đòi lại công bằng, ngược lại còn cười cười tiếp tay cho giặc, trong lòng Tuyết Lạc hết sức bị thương. Người ở Phong gia, bao gồm dì An và quản gia Mạc, đều bao che cho Hàng Lãng không màng luân thường đạo lý. Thật giống như để mặc cho hắn khi dễ người chị dâu này.
Tuyết Lạc khó tránh khỏi có chút hối hận: sớm biết kết quả như vậy, mình không nên giở thói anh hùng, chặn cái nắp nồi cho hắn. Để hắn bị bỏng chết đi! Dù sao người bị đau cũng sẽ không phải là Lâm Tuyết Lạc cô.
Bây giờ thì hay rồi, mình nhất thời làm việc tốt, đổi lại cho người đàn ông này cơ hội khi dễ mình. Tuyết Lạc cảm thấy hết sức thê lương.
Lúc đi ngang qua phòng y tế ở tầng hai, Tuyết Lạc đột nhiên cao giọng hét lên. “Lập Hân... mau cứu em... em trai Hàng Lãng của anh vô lễ với em.”
Tuyết Lạc cũng không muốn quấy rầy Phong Lập Hân nghỉ ngơi, chỉ là muốn qua cách này đe dọa Hàng Lãng, từ đó để hắn biết kiềm chế hành động một chút.
“Tuyết Lạc, em gọi anh ấy làm gì?” Hàng Lãng hừ một tiếng. Hắn chỉ muốn lấy cho cô ít thuốc bỏng, người phụ nữ ngu ngốc này lại cầu cứu anh trai hắn?
“Hàng Lãng, anh bỏ tôi xuống...” Thấy tiếng gọi của mình có kết quả, Hàng Lãng có điểm yếu, Tuyết Lạc lại càng hét to.
“Chờ bôi thuốc xong, tôi sẽ cho em xuống.” Hàng Lãng lại không để ý đến sự ồn ào của cô.
Có lẽ trong lòng hắn nghĩ, tiếng cãi cọ yêu thương này mới là điều mà Phong Lập Hân muốn nghe. Trong lòng hắn vô cùng cao hứng.
Trong phòng tân hôn, không khí vẫn vui vẻ như vậy.
Hàng Lãng cầm thuốc bỏng trong tay, giằng co với Tuyết Lạc đang cảnh giác giữ chặt áo sơ mi trên người.
“Chẳng qua là bôi chút thuốc thôi, đừng ép tôi phải mạnh bạo với em!” Hàng Lãng lạnh giọng.
“Anh cứ để đó đi, tôi sẽ tự làm.” Tuyết Lạc đáp.
“Nhưng tôi muốn giúp em.” Phong Hàng Lãng nghiêm túc nói.
Tuyết Lạc không hiểu vì sao người đàn ông này phải dây dưa với mình như vậy. Thiên hạ có nhiều đàn bà như thế, vì sao hắn hết lần này tới lần khác xâm phạm đến người chị dâu này? Là muốn trừng phạt cô VÌ dám gả vào Phong gia sao? Chẳng lẽ hắn không biết: vô lễ với chị dâu, cũng không khác nào bất kính với anh cả Phong Lập Hân của hắn sao?
Cô kêu cũng đã kêu, gọi cũng đã gọi, cầu cứu cũng đã cầu cứu rồi. Nhưng trong Phong gia chẳng phân biệt đúng sai này, có kêu cứu đến mấy cũng vô ích. Thậm chí ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng về phe với Hàng Lãng, dung túng cho hắn khi dễ cô!
Chẳng lẽ phải chết mới bảo toàn được sự trong sạch của mình? Tuyết Lạc khổ sở cười một tiếng: cô mới không phải phụ nữ thời xưa, sinh mạng rất đáng quý.
Nhưng để Phong Hàng Lãng cứ thế xâm phạm cô? Cô không làm được.
Nước mắt từng chút từng chút một đong đầy hai bên khóe mắt. Hai tay Tuyết Lạc run run cởϊ áσ sơ mi ra. Cô cứ thế, trước mặt người đàn ông kiêu căng gian tà kia, từ từ cởϊ áσ.
“Hàng Lãng, nếu anh muốn nhìn tôi, vậy cho anh nhìn đã đi! Chỉ cần lương tâm anh không phụ lòng Phong Lập Hân, người anh trai đã suýt chút nữa hi sinh cả tính mạng vì anh! Vậy anh cứ xâm phạm tội đi!” Tuyết Lạc bị tráng nói, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống hai bên má.
Nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, trái tim Phong Hàng Lãng chợt nhói đau. Người phụ nữ này quật cường như vậy? Xem cái chết cứ như không, chỉ muốn chạy thẳng tới pháp trường vậy sao?
Dáng người cô yểu điệu, làn da trắng nõn nà như tuyết, cùng với đường áσ ɭóŧ bao lấy cơ thể mảnh mai, khiến cổ họng Hàng Lãng chợt trở nên khô khốc. Thật là quá sức chịu đựng!
Ánh mắt nóng bỏng của hắn từ từ chuyển đến sau lưng Tuyết Lạc. Dường như lúc này tâm trạng mới khả hơn một chút. Hàng Lãng hít thở sâu để cơ thể thư giãn, nếu không, cảm giác bức bối này thật sự khiến hắn rất khó chịu.
Làn da lưng trắng nõn kia nổi bần bật một vết bỏng đỏ nhức mắt. Mấy giấy sau, phần lưng đau rát của Tuyết Lạc đã được thay thế bởi những ngón tay mát lạnh, Hàng Lãng đang nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc.
Người đàn ông này thật sự giúp cô bôi thuốc sao? Tuyết Lạc không biết mình nên từ chối ra sao. Áo sơ mi là cô tự cởi, cô cứ nghĩ hắn sẽ bị những lời hào hùng của cô làm cho xấu hổ, tự trách, thật không ngờ hắn vẫn cả gan đυ.ng vào cô .