“Tại sao, em muốn chia cắt tình cảm của anh em anh ư?” Dù trong lòng có chút cảm động, nhưng lời Hàng Lãng nói ra miệng vẫn hết sức lạnh lùng.
“Không! Không phải! Em muốn nói, sau này Hàng
Lãng cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, em là vợ anh, để em chăm sóc anh thay cậu ấy thì hơn.” Tuyết Lạc giải thích.
Hàng Lãng nhìn ánh mắt nhu tình như nước của cô. Có lẽ bây giờ hắn không yêu cô, nhưng sự dịu dàng, ấm áp của cô lại vô cùng hấp dẫn. Lại liên tưởng đến cảnh tượng tối qua khi cô rút giày cao gót đánh người, sự quyến rũ nơi cô càng trở nên mạnh mẽ.
“Tối nay anh sẽ ở lại đây.” Hàng Lãng bất ngờ nói.
Ở lại tức là ngủ trên giường tân hôn? Vậy mình có phải ngủ cùng anh không?
Gương mặt Tuyết Lạc lại đỏ lên. Làm thế nào bây giờ? Từ chối hay nghe theo?
Có thể từ chối sao? Mình là người vợ hợp pháp của anh! Sớm muộn gì mình cũng sẽ phải ngủ cùng anh trên một chiếc giường thôi mà.
Thật ra thì, lời đề nghị này của Phong Hàng Lãng là hết sức mạo hiểm. Bởi bộ da nhân tạo này chỉ có nửa thân trên. Nếu chẳng may bị Tuyết Lạc nhìn thấy, hắn sẽ bị lộ.
Nhưng Hàng Lãng lại bị quá hóa liều. Lộ thì lộ, cho cô sớm biết người mà cô kết hôn là Phong Hàng Lãng mà không phải anh trai Phong Lập Hân của hắn thì có gì ghê gớm? Nhưng xét đến ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp của hắn trong lòng cô, sau khi biết sự thật rồi, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Nhảy cẫng lên vui mừng? Hay thẹn quá hóa giận? Dường như đáp án thứ hai có khả năng xảy ra hơn.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến Hàng Lãng làm như vậy: chính là để giúp người anh trai Phong Lập Hân nguôi giận. Để cho anh cảm thấy, tối nay hắn và Tuyết Lạc đang cùng một chỗ ân ái.
Đèn cạnh giường đã tắt. Hàng Lãng nằm bên cạnh Tuyết Lạc. Hắn cứ mặc nguyên đồ như vậy mà ngủ.
Cánh tay dài của hắn vươn ra, ôm lấy vòng eo yêu kiều, Hàng Lãng có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nơi cô.
“Em rất sợ anh?” Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Hàng Lãng vang lên.
“Có... có chút.” Tuyết Lạc không chỉ sợ, mà còn vô cùng lo lắng. Cho dù Phong Lập Hân này có bị thương đến thế nào, anh vẫn là một người đàn ông.
“Đừng nghĩ nhiều. Thả lỏng, hít thở sâu. Anh sẽ không chạm vào em.” Hàng Lãng an ủi người phụ nữ trong lòng.
Không chạm vào cố? Vậy cái tay đang đặt trên eo cô thì không tính là chạm sao?
Tuyết Lạc ngọ nguậy liên tục. Mùi hương đàn ông ập thẳng vào mũi, một mùi bạc hà quen thuộc. Cái mùi này thật giống... giống mùi hương trên người Phong Hàng Lãng!
Có lẽ hai anh em bọn họ đều dùng một loại sữa tắm?
“Đừng lộn xộn.” Hàng Lãng ôm chặt người trong lòng, túm lấy cổ tay cô để cô không thể sờ đến thân thể hắn.
“Lập... Lập Hân, em nóng.” Mặc dù điều hòa đã bật nhưng Tuyết Lạc vẫn cảm thấy nóng vô cùng.
“Không được gọi Lập Hân! Gọi là chồng!” Hàng Lãng lạnh lùng nói.
[1] Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Người đàn ông này sao lại tức giận chứ?
Lúc thì bảo cô gọi Phong tiên sinh, lúc lại bắt cô gọi chồng, thật là một người thích thay đổi mà. Nhưng khi nghĩ tới việc anh từng là một người đàn ông ưu tú, nay lại bị hỏa hoạn thiêu rụi đến hư tàn thân thể, bên trong hẳn là sẽ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Tuyết Lạc có thể thông cảm cho nội tâm thống khổ của anh.
Cô vâng lời, yếu ớt kêu một tiếng. “... chồng, em nóng. Em muốn ngủ trên ghế sô pha.”
“Không được!” Hàng Lãng càng siết chặt vòng tay. Tuyết Lạc quay lưng về phía hắn nên cô không thể
nhìn rõ gương mặt hắn lúc này.
“Nhưng em thật sự rất nóng!” Tuyết Lạc hơi giãy giụa, dịu giọng nài nỉ. “Nóng quá, hơn nữa như vậy cũng không tốt cho da của anh.”
“Em đừng nhúc nhích thì sẽ không nóng.” Hàng Lãng nghiêm túc đáp lời. “Đúng là nóng thật, hay là em cởi đồ ra? Anh sẽ giúp em.”
Tuyết Lạc vừa nghe người đàn ông này định giúp mình cởϊ qυầи áo liền lắc đầu liên tục, cô dùng bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy cổ áo mình. “Em không nóng, không nóng.”
Chẳng riêng gì Tuyết Lạc, Hàng Lãng cũng cảm thấy bức bối cả người. Phải biết, nửa thân trên của hắn còn mặc bộ da nhân tạo, cộng thêm người phụ nữ trong lòng cứ liên tục giãy giụa, cọ xát vào lớp mồ hôi mỏng của hắn, khiến cái nóng cứ thế dâng cao. Hô hấp tựa hồ cũng trở nên nóng bỏng khó chịu.
“Lập...” Vừa thốt ra một chữ, sợ hắn nổi giận nên Tuyết Lạc vội vàng sửa lại. “...chồng, anh đừng ôm em chặt như vậy, được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại, cho dù là lời cự tuyệt cũng không hề khó nghe chút nào.
Tại sao khi hắn ngụy trang thành Phong Lập Hân, người phụ nữ này lại bày ra bộ dáng hiền lương thực đúc, nhu thuận ngoan ngoãn như chú mèo nhà; nhưng khi đối diện với Phong Hàng Lãng hắn thì lại giương nanh múa vuốt như mèo hoang, bướng bỉnh khó chiều đến thế?
Hàng Lãng buông lỏng cánh tay, để cô dễ thở một chút. Thành thật mà nói, hắn cũng là đang không chịu nổi.
“Tuyết Lạc, em đối với Hàng Lãng tốt một chút.” Giọng của Hàng Lãng bị biến đổi tần số nhà máy điều khiển giọng nói, trở nên khàn khàn, vô cùng già nua. “Nó rất quan tâm đến anh trai Lập Hân của nó. Thỉnh thoảng tính khí sẽ không được tốt cho lắm, em hãy bao dung nó."