Chương 3: Yêu cầu của mẹ chồng

Cô hơi thất kinh với cái danh xưng này, ngây ngốc một lúc rồi mỉm cười gật đầu hỏi:

"Ừm, cho tôi hỏi nhà bếp ở đâu vậy?"

Hầu gái nhanh nhẹn chỉ về phía bên kia, hồ hởi trả lời:

"Mợ đi dọc theo lối này là được!"

Hạ Nhược Hy gật đầu lịch sự cảm ơn cô ấy một tiếng rồi nhanh nhẹn đi theo hướng chỉ.

Hầu gái nhìn theo bóng lưng cô đánh giá, mợ cả đúng thật là thân thiện, vừa đẹp người, vừa đẹp nết, nhưng cô ta cũng có nghe sơ qua về thân phận của Hạ Nhược Hy, con gái của một gia đình nợ nần, như vậy sống trong Mặc gia e rằng không trách được việc bị kỳ thị.

Bước vào phòng bếp mà trầm trồ, chỉ có một cái nhà bếp mà rộng hơn cái nhà của cô rồi. Nhìn mọi người ở đây đang tất bật nấu nướng. Lúc này Tố Linh - hầu gái hôm qua đưa Hạ Nhược Hy lên phòng, to giọng gọi:

"Mợ cả, sao mợ không ngủ một lát mà xuống đây làm gì?"

Nghe cô ấy gọi Hạ Nhược Hy bằng mợ cả, mọi người cũng xởi lởi gọi theo:

"Chào mợ cả!"

Đây là lần ba được gọi bằng cái danh này, Hạ Nhược Hy vẫn không hết hoang mang, xua tay mỉm cười ngọt ngào bảo:

"Mọi người cứ việc làm tiếp đi, ừm... có gì cho tôi phụ không?"

Tố Linh liền nói nhỏ vào tai cô: . TruyenHD

"Mợ cả, mợ đừng sợ sẽ gây ấn tượng xấu với người nhà họ Mặc, trước giờ những bữa ăn đều là người làm chuẩn bị, không cần phải nhún tay vào. Mợ cứ lên phòng trước, một lát xong con sẽ gọi mợ xuống."

Hạ Nhược Hy thấy việc này không ổn chút nào, cô lên tiếng:

"Ừm... như vậy không phải cho lắm, để tôi phụ mọi người."

"Mợ à, không cần đâu!"

Dù có khuyên thế nào, Hạ Nhược Hy cũng khăn khăn muốn phụ giúp, Tố Linh cũng hết cách với cô gái này, đành để cô nhặt rau phụ, không dám để cô nấu ăn.

Những người làm ở đây đã biết khẩu vị thường ngày của gia đình họ Mặc, nếu Hạ Nhược Hy làm sai chuyện gì sẽ làm phật ý họ, thật không tốt cho cô chút nào. Mà Hạ Nhược Hy cũng rất hiểu chuyện, dù cô từng là đầu bếp của một nhà hàng khá nổi tiếng nhưng cũng không có gan nấu ăn cho nhà họ Mặc.

Khi nấu xong tất cả, đúng sáu giờ ba mươi, nhà họ Mặc thức dậy cả. Thấy Hạ Nhược Hy đang cùng bọn người làm dọn đồ ăn mà nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Hà Vân Phi thấy cô làm những việc này chau mày ghét bỏ, khó chịu lên tiếng:

"Đến đây!"

Hạ Nhược Hy ngờ nghệch nhìn, thấy ánh mắt bà phóng đến, nhìn sau lưng không có ai, đành bẽn lẽn đi đến.

Người này cô có gặp qua, không ai khác chính là mẹ chồng cô.

Giọng nói răn dạy phát ra:

"Sau này đừng làm những chuyện thừa thãi này nữa!"

Nói rồi chỉ chỗ bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống. Khi cả gia đình đã tập hợp trên bàn ăn hết thảy, hướng mắt nhìn thành viên mới, không cần Hà Vân Phi lên tiếng giới thiệu, họ đã lên tiếng chào hỏi cô trước.

Một người phụ nữ tầm trung niên, hiền hòa mỉm cười cất lời:

"Chào con, ta là bà hai của Mặc gia tên Hàn Nhung, sau này cứ gọi ta là mẹ hai!"

Người phụ nữ kế bên, có chút trẻ hơn Hàn Nhung, ánh mắt soi mói nảy giờ nhìn chầm chầm chầm Hạ Nhược Hy dò xét khiến cô có chút áp lực trong lòng. Bà ấy lên giọng:

"Chào con, ta là bà ba của Mặc gia, tên Lưu Nhã. Nhìn con... hiền lành thật, không biết có điểm gì mà chị cả lại chọn đứa con dâu như thế nhỉ?"

Hạ Nhược Hy tự khắc hiểu, Lưu Nhã là muốn nói cô thật tầm thường, không có gì nổi bật, vậy mà Hà Vân Phi lựa chọn kết hôn với con trai bà ấy.

Hàn Nhung dịu giọng lên tiếng:

"Em đừng nói bừa, chị thấy con bé cũng rất xinh đẹp, dịu hiền, lấy về là một người vợ tốt, chị cả rất biết chọn người."

Điệu bộ Lưu Nhã hơi khinh thường nói:

"Vị trí mợ cả là đương chủ tương lai của Mặc gia, lấy một cô gái bình thường chưa học hành xong về, chị cả có phải là quá hời hợt rồi không?"

Hà Vân Phi dường như không để ý lắm với những lời nói này của Lưu Nhã, khí chất của một vị phu nhân lộng lẫy cường quyền toát ra từ người bà ấy, phun ra một câu:

"Tôi tự có tính toán của mình, không cần ai phải nhắc nhở!"

Câu nói của bà ấy vừa rơi xuống, không khí chìm nghỉm vào im bặt.

Thấy tình hình căng thẳng như thế, Nguyệt Liên, con dâu của Lưu Nhã lên tiếng phá vỡ không khí khó chịu này.

"À chị cả, em là vợ của Kiến Minh, con dâu của mẹ ba, sau này mong chị chỉ giáo nhiều rồi!"1

Thấy cô ta cười cười nói nói như vậy chứ trong lòng vô cùng khinh thường Hạ Nhược Hy, một tiểu thư như cô ta nào muốn hạ mình trước một cô gái nghèo khổ, thấp hèn hơn mình, chỉ là trước mặt mọi người diễn một màn kịch kính cẩn với chị dâu.

Nhìn nụ cười hiền lành thân thiện kia, Hạ Nhược Hy cũng nhẹ cong môi gật đầu, vô tình thấy nét không vui trên mặt mẹ chồng, cô không dám mở miệng nói lấy nửa lời.

Chỉ mới mười tám tuổi còn cực khổ từ nhỏ, Hạ Nhược Hy quá là non nớt, không biết làm sao trước gia đình cường quyền này. Đến ăn cũng không được tự nhiên.

Mà dáng vẻ nhút nhát này như cái gai trong mắt Hà Vân Phi. Chỉ vì một lý do, bà ta mới cưới cô về làm dâu nên không sao, bà sẽ mài dũa cô con dâu này lại.

Hạ Nhược Hy chẳng ăn được là bao hoàn toàn bị áp lực đè nén trong lòng, biết bao món ăn ngon đều không thấy vừa miệng.

Hết buổi ăn thì bị Hà Vân Phi bảo lên phòng của bà ta nói vài điều.

Len lén nhìn người phụ nữ điềm đạm uống trà, động tác tao nhã vô cùng, Hạ Nhược Hy thầm khen ngợi trong lòng.

Bỗng ánh mắt sắc lạnh của bà phóng đến cô, làm Hạ Nhược Hy giật mình một cái.

"Sao? Cô thấy tôi thế nào?"

"Dạ?"

Cô hơi ngây ngốc, mất hết vài giây để tiếp thu, mím môi rồi nói:

"Con thấy... mẹ rất đẹp, sang trọng, bật ra khí khái tao nhã của một vị phu nhân!"

Hà Vân Phi thản nhiên nhếch môi, lại nói:

"Vậy... cô có muốn giống như tôi không?"

Hạ Nhược Hy chớp mắt nhìn, như bà? Cô làm được sao?

"Con... con sợ sẽ không được!"

"Lúc trước tôi cũng không có như vậy, gã vào đây, phải học lễ nghi khuôn phép mới hình thành được phong thái cao quý của một vị phu nhân. Cho nên một lát tôi sẽ bảo dì Phương dạy cho cô. Mà nhiệm vụ của cô không phải đơn giản như vậy."

Dừng một lát, rủ hàng mi cong vυ"t nhìn Hạ Nhược Hy, bà nói tiếp:

"Cô biết tôi cưới cô về là không phải dễ dàng để cô ăn sung mặc sướиɠ, làm dâu hiền thôi đúng không?"

Trong lòng Hạ Nhược Hy bồn chồn khó tả, cô biết chứ, làm gì có chuyện may mắn như vậy rơi trúng đầu mình, phải chăng sẽ trả một cái giá rất đắt?

Nhẹ gật đầu biết thân biết phận, Hạ Nhược Hy nhỏ giọng:

"Con hiểu, còn có yêu cầu gì mẹ cứ nói ra, con sẽ thực hiện tốt."

Xem đứa con dâu cam chịu số phận, bà ta cũng không có cảm nhận gì đặc biệt, buông lời:

"Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô đó chính là chăm sóc con trai tôi thật tốt."

Bà ta còn tính nói gì đó, nhưng dừng lại thăm dò cô, Hạ Nhược Hy thấy yêu cầu này rất đỗi bình thường, như đó là trách nhiệm của một người vợ.

Nhìn vẻ hiếu kỳ trên mặt cô, Hà Vân Phi lại nhấp một ngụm trà.

"Hình như hôm qua con trai tôi không ngủ ở phòng tân hôn thì phải?"

Chột dạ cuối mặt, cô có chút xấu hổ. Mới là đêm tân hôn đầu tiên, chồng đã chán ghét không muốn ngủ cùng, đúng thật rất mất mặt.

"Con trai tôi trước nay là vậy, nó không nói chuyện được, rất khó gần người, tôi là mẹ nó còn bị nó lãnh đạm xa cách, cô nhắm mình có làm được không?"

Thái độ hôm qua của anh ít nhiều gì Hạ Nhược Hy cũng hiểu được đôi phần. Bề ngoài của Mặc Đình Phong toát ra một khí chất lạnh lùng, rét buốt khiến người ta nhìn vào đã run rẩy nói chi là tiếp cận được.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhược Hy như hạ quyết tâm, buông lời:

"Con sẽ cố gắng hết sức."

"Không phải là cố hết sức mà phải làm được. Tôi không muốn giữ một người vô dụng làm chướng mắt con trai tôi."

"Mỗi buổi sáng cô cần dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho Đình Phong, đến tối nó về cũng phải chuẩn bị sẵn sàng thức ăn trước, đừng để nó tức giận bất cứ việc gì. Đặc biệt, trong vòng hai năm phải sinh cho tôi một đứa cháu trai. Nhiệm vụ chỉ có bấy nhiêu đó, cô có làm được không?"

Trên trán Hạ Nhược Hy rịn vài giọt hôi hột, chuyện cơm bưng nước rót cô sẵn sàng làm nhưng chuyện có con cùng Mặc Đình Phong thì có lẽ khá khó khăn. Nhìn thấy dáng vẻ khó gần của anh hôm qua mà bây giờ Hạ Nhược Hy còn không nhịn được rùng mình một cái, nói chi là tiếp cận gần.

Nhưng cô còn có lựa chọn sao? Nếu nói rằng cô không làm được thì sẽ bị trả về nhà mẹ đẻ. Món nợ lớn khủng khϊếp kia không có tiền hoàn trả rồi cả nhà cô sẽ không còn nơi để sống, cho nên Hạ Nhược Hy phải cắn răng mà gật đầu đồng ý.