Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 128: Chấp Nhận Kết Hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô có chút lo lắng, trong đêm bắt taxi cùng Tiểu Hy đến khách sạn kia, nhờ Tiểu Hy chỉ đường đến phòng anh. Lúc này cũng trùng hợp có mấy người đàn ông đang kéo Mặc Đình Phong vào trong phòng, kế bên là vẻ mặt lo lắng của Liana. Cô ấy vừa thấy cô, mừng rỡ.

“Chị Anna! Chẳng biết chủ tịch bị sao mà uống say như thế!”

Điện thoại trong túi áo Liana chợt đổ chuông, cô ấy nghe xong cúp máy, vẻ mặt nặng nề. Đối tác bên kia đã đến nơi, cô ấy phải đến tiếp họ.

Những vệ sĩ đi ra, Anna bắt đầu đưa Tiểu Hy vào phòng. Thấy anh với khuôn mặt đo đỏ mệt mỏi, mắt nhắm nghiền. Quần áo sọc sệt bê bết, cô thở dài đi đến bên anh, nghe cả người anh nồng nặc mùi rượu. Mùi rượu hòa cùng mùi hương của Mặc Đình Phong không hề khó chịu, ngược lại làm cho người ta có cảm giác mê say.

Tiểu Hy ngáp một cái, cô nhìn con bé đang dụi mắt liền dỗ cô bé ngủ trước.

Phòng của Mặc Đình Phong là một phòng Vip của khách sạn, giường rất rộng rãi nên cô có thể nằm cách anh một khoảng xa vời để dỗ Tiểu Hy ngủ. Dỗ con bé xong Anna quay qua chăm cho ba con bé. Cô nhận thấy Mặc Đình Phong tuy nhắm mắt ngủ nhưng hàng chân mày vẫn chau chặt khó chịu.

Lấy một cái khăn vắt nước ấm, Anna lau người cho anh để anh bớt khó chịu. Khi cô mở hết hàng cúc áo, lộ ra lòng ngực rắn chắc và từng múi bụng rắn rỏi của người đàn ông, mặt bắt đầu đỏ bừng, tự bắt bản thân đừng để ý đến, run run lau người cho anh. Quả nhiên ấn đường Mặc Đình Phong đã giãn ra đáng kể, ngũ quan cũng hài hoà hơn.

Lau người cho anh sạch sẽ, cô an tâm đi cất thau nước ấm và khăn, vừa mới quay đầu đứng dậy, cổ tại liền bị một sức mạnh nắm chặt, tiếp đó là bị đè xuống giường.

Khuôn mặt hầm hầm của Mặc Đình Phong đối diện với đôi mắt ngơ ngác của cô, là sự đối lập mà hài hoà…

“Mặc… Mặc Đình Phong, anh buông em ra!”

Người đàn ông vẫn duy trì tư thế đè lên người cô, ánh mắt ngược chiều sáng, ánh đèn phòng tô thêm vẻ quỷ dị cho anh, càng hù Anna sợ hãi vùng vẫy. Bỗng anh vùi đầu vào hõm cổ cô, mắt híp lại cất tiếng nói đau lòng pha chút nũng nịu:

“Tại sao em nhận lời cầu hôn của hắn ta, tại sao chứ? Anh yêu em mà, em không thể nhìn đến anh sao?”

Cả người Anna chợt cứng ngắt, hơi thở cũng không còn động. Anh vừa nói yêu cô? Anh uống say đến vậy là vì nghe được tin cô nhận lời cầu hôn của Hứa Tần Lâm?

Trong lòng Anna dâng lên một niềm vui sướиɠ lạ thường, cô vẫn không biết đối diện ra sao. Rõ ràng lúc anh nói yêu cô, trái tim cô đã đập rộn lên, nó cho cô biết rõ ràng cô đã rung động trước người đàn ông này rồi!

“Đình Phong!”

Anna chủ động nâng mặt anh lên, khuôn mặt kia cực phẩm pha chút rũ rượi, mắt lười biếng nhắm nghiền, mang đến cho cô cảm xúc khó tả. Không ngờ rằng cô chủ động hôn anh.

Môi chạm môi, cảm xúc đã bị tình yêu kiểm soát. Anna vụng về hôn anh, cô chỉ từng nếm trải một lần nụ hôn lúc tuyết rơi hôm ấy, cắn cắn môi anh.

Mặc Đình Phong trong mơ màng cảm nhận đôi môi mềm mại cuốn lấy môi mình chợt hé mắt, nhận ra là cô, cảm xúc kích động tràn đầy, từ bị động chuyển sang chủ động đột ngột tấn công đôi môi cô. Nụ hôn rất sâu như cảm xúc của họ dành cho nhau, cao trào mà sâu sắc!

Nụ hôn rất lâu mới dừng lại, Mặc Đình Phong một lần nữa úp mặt vào hõm cổ có mùi hương dịu dàng, xúc giác mềm mại, bật ra tiếng nói ngà say:

“Nhược Hy, em không được lấy hắn ta có biết không? Em là vợ của anh… vợ của anh…”

Người đàn ông kia liền ngủ say.

Lời nói đó bật ra, đáy lòng cô cũng chìm xuống hố sâu. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào ngực cô như trực tiếp phả vào trái tim cô, bị thiêu cháy thành tro bụi.

Nụ cười đau thương nở trên môi, khoảnh khắc ban nãy cô quên rằng cô rất giống Hạ Nhược Hy, vợ của anh, không điều khiển được cảm xúc của mình để Mặc Đình Phong tát cho cô gáo nước lạnh.

Đến cuối cùng anh vẫn coi cô là kẻ thế thân!

Trái tim của cô nhói đau, mắt cay cay đẩy người anh sang một bên, nhìn sang Tiểu Hy. Cô đắp chăn cẩn thận cho cả cha con họ rồi xách túi mở cửa rời đi.

Ở trong taxi, cô đau lắm nhưng không khóc, nhìn ra ngoài, đèn đường từng lớp vụt qua, những con đường hẻm nhỏ sáng đèn, có chỗ nhộn nhịp lại có chỗ tối tâm không người, tâm trạng càng trở nên cô quạnh.

Tối đó cô đã gọi cho Hứa Tần Lâm bảo rằng mình chấp nhận chuyện kết hôn với cậu.

Hứa Tần Lâm đang say ngủ, vừa nghe lời nói kia của cô liền giật mình tỉnh táo hỏi lại lần nữa, cô lập lại lời kết hôn với cậu. Hứa Tần Lâm vui như muốn nhảy cẫng lên, cũng hơi nghi ngờ quyết định kia của cô sao nhanh đến thế đã chấp nhận?

Cô chỉ đơn giản đáp lại rằng mình đã suy nghĩ thông suốt. Sau đó cậu không hỏi gì nữa, bảo cô hãy đi ngủ sớm đừng thức khuya nữa rồi cúp máy. Trong đêm đó Hứa Tần Lâm phấn khích vô độ, gọi một cuộc điện thoại về Hứa gia thông báo mình sẽ kết hôn.

Anna đứng bên ban công, một hướng tối tâm với tiết trời đêm lạnh lẽo. Cô chỉ đơn giản mặc bộ đồ ban nãy đến khách sạn kia, không một chiếc áo ấm che chở, lộ ra hai cánh tay trắng nõn lạnh ngắt. Tuy nhiên cô chẳng có chút biểu cảm nào.

Lạnh thật đấy, nhưng không lạnh bằng cõi lòng cô!

Đêm đen vẫn cứ bao trùm, người phụ nữ vẫn cứ nhìn ra ngoài thành góc nhỏ thành phố.
« Chương TrướcChương Tiếp »