- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
- Chương 63: Khẩn cầu trong bóng tối
Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
Chương 63: Khẩn cầu trong bóng tối
.
.
.
Mặt trời từ lúc nào đã lên đến đỉnh đầu. Cái nóng nực oi bức đó có đôi chút làm người ta cảm thấy khó chịu. Huống chi có người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phía sau gáy đau nhức tê cứng. Hắn vật lộn với đống chăn màn bừa bộn khắp sàn nhà. Đầu vẫn còn mê man nên hình như vẫn chưa nhớ ra tối qua, chính mình đã làm ra sự tình gì. Ngồi xuống giường một lần nữa, hai tay nắn nắn thái dương. Chỉ là một chút rượu, làm sao đầu lại đau như búa bổ thế này?
Nghĩ thế, hắn mới mất cả buổi ngồi nhớ lại mọi chuyện đêm qua. Từng phút từng phút một trôi qua, sắc mặt hắn chuyển biến thấy rõ. Ban đầu là mơ mơ màng màng, lúc sau lại đen xì xì, hắc khí bao quanh.
Có vẻ như, hắn đã hiểu tại sao gáy hắn lại đau.
Lửa điên trào đến tận não, hắn vội vàng đi tìm kẻ hôm qua đã cản trở công việc của hắn.
"Jimin, anh....."
*Chát*
Mia vừa thấy Jimin bước xuống lầu, liền có ý bảo anh lại cùng ăn trưa. Nhưng lời nói ra chưa đủ nửa ý, cô đã phải nhận lấy cú tát đầy phẫn nộ của Jimin. Làm cô mất đà ngã xuống đất, đầu va vào cạnh bàn, trán rách một đường rỉ máu đỏ tươi.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Jungkook đang ngồi ăn cơm đột nhiên trợn tròn mắt. Hai tay cầm bát cơm run run. Không còn dám nhìn thẳng vào viễn cảnh trước mắt nữa. Ánh mắt đong đầy lửa giận đó của Jimin khiến cậu nhớ lại chuyện đêm qua, những giây phút đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong cậu.
"Đã bao nhiêu lần tôi nói cô không được phép can dự vào việc của tôi rồi?" hắn hằn học nhìn cô ngã xuống đó.
Mia đau đớn chịu đựng vết thương trên trán. Ngước ánh mắt ươn ướt lên nhìn hắn. Trên môi nhếch lên nụ cười cay đắng đến xót xa.
"Bao nhiêu lần rồi nhỉ?! Em không nhớ nổi!"
"Cô còn dám trả lời kiểu đó với tôi sao?"
"Tại sao lại không. Đều là con người cả mà!"
"Cô? Con người? Phải, cô là một người hèn hạ nhút nhát. Cô sinh ra chỉ để cho người khác hành hạ chà đạp thôi!" nói rồi hắn bật cười lớn, phản ứng cứ như bản thân vừa nói ra điều gì đó thực đúng đắn.
Mia nghe xong, không thể nói lại được. Liền cảm thấy có chút mất mát tủi thân mà bật khóc. Đối với lời hắn vừa nói, có lẽ là đúng. Bản chất của cô chính xác là nhu nhược.
"Có gì đáng cười chứ?" âm thanh trong trẻo khác vang lên đâu đó làm nụ cười của Jimin biến mất.
Jungkook đặt đũa xuống, đi lại đỡ Mia dậy. Sau đó gạt bỏ mọi sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Jimin.
"Như anh nói, cô ấy nhút nhát, cô ấy nhu nhược để người khác chà đạp? Không đâu, cô ấy chỉ như thế khi đối phương là anh. Cô ấy có cuộc sống riêng, có thân xác riêng nhưng tất thảy mọi việc đều không được tự mình quyết định. Có phải trong đầu anh đang có suy nghĩ rằng, thật nực cười khi Mia nói cô ấy là con người? Anh xem thường sự tồn tại của cô ấy?"
"Đúng vậy! Thì làm sao nào?" hắn nhếch môi.
"Người như cô ấy quả thật ngu ngốc, khi chỉ luôn luôn quan tâm đến thứ chẳng bao giờ nghĩ đến mình. Nhưng...... như thế còn chẳng phải tốt hơn loại người như Park tổng sao?"
"Park tổng"? Kiểu xưng hô xa lạ như thế của cậu dành cho hắn, hắn không quen. Khẽ nhíu mày.
"Loại người như tôi? Là loại người như thế nào?"
"Là người có vẻ ngoài lịch thiệp sang trọng. Có thể khiến mọi người đổ rạp xuống chân chỉ bằng một nụ cười đơn thuần..."
"Quá khen rồi Jungkook!"
"Nhưng bên trong thực chất lại thối nát chẳng bằng một con súc vật!"
Sao chứ? Hắn có nhầm hay không? Là Jungkook, cậu bảo hắn là súc vật. Mà không, là chẳng bằng một con súc vật. Hắn đã tệ hại đến mức đó rồi sao? Hắn đã làm gì chứ? Xin được ngủ chung với cậu một đêm là sai à?
Vậy tại sao không đi trách Kim Taehyung khi ban đầu chính là tên khốn đó giam giữ em, Jungkook?
Phải, hắn biết tất cả, biết hết những gì Taehyung đã làm với cậu. Cũng chính vì như thế, cảm giác ghen tức với Taehyung thông thường từ bao giờ đã hóa hận. Nếu Kim Taehyung chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Jungkook, chắc chắn hắn và cậu đã hạnh phúc bên nhau từ rất lâu rồi.
Tự các người đã biến tôi trở nên tàn nhẫn trong chính cuộc chơi này. Được thôi, để xem, Park Jimin này có thể làm được những gì?!
Môi hắn giương lên nụ cười vô cùng nham hiểm. Bước đến, ném Mia lại cho Jo, một tên cận vệ đứng gần đó.
"Không được cho cô ta lên gác xếp. Rõ chưa?"
"Tuân lệnh!" nói rồi Jo giữ chặt tay Mia lại cho đến khi hắn lôi Jungkook đi mất.
---
"Anh định làm gì tôi hả? Buông tay ra!" qua ba tầng lầu bị hắn liên tục lôi xềnh xệch đi, đến khi bụng bắt đầu đau lên âm ỉ, Jungkook mới phản ứng dữ dội với Jimin.
Hắn vẫn kiên quyết kéo cậu lên gác xếp. Đó là nơi ít được lui tới nhất trong biệt thự. Nếu lên trên này, nhất định Jungkook sẽ cảm nhận được, bóng tối thật ra còn lạnh lẽo và đau đớn biết nhường nào.
Một chiếc giường nhỏ cũ kĩ không biết được kê lên khi nào, vài thứ đồ đạc linh tinh đều phủ một lớp bụi trắng xóa. Chỉ có chiếc cửa sổ nhỏ xíu phía trên cao kia phát sáng, ngoài ra mọi thứ đều chìm trong màu đen đến vô vọng. Và những thứ như thế, chính là nỗi ám ảnh của Jungkook. Cái ngày mà cha mẹ cậu qua đời, cậu còn nhớ rõ, cảm giác bản thân bị lọt thỏm trong căn phòng tối đen không có một chút hơi ấm, cái lạnh lẽo mất mát khi phải trở thành một cô nhi đã đeo bám cậu nửa đời người còn lại. Chỉ có duy nhất Taehyung là người có thể mang lại cho cậu sự vỗ về trong đêm tối mà thôi...
Jungkook sợ sệt thở gấp, níu chặt lấy áo sơmi của Jimin, từng bước từng bước nhích chân theo hắn. Cảm thấy người đằng sau có gì đó thay đổi, hắn quay lại xem cậu. Từ lúc nào sức kháng cự của Jungkook đã biến mất, chỉ còn lại một thân ảnh hết sức mỏng manh yếu ớt.
Hắn khẽ nhếch môi, vờ gạt phăng tay Jungkook ra khỏi gấu áo mình.
"Đừng mà! Đừng bỏ tôi lại đây!" cậu vội vàng quơ quào xung quanh. Hốc mắt đã đầy nước.
"Tôi ra ngoài trước đây! Tối nay em tự mình ngủ ở đây nhé!" Jimin nói xong, cố tình lùi hai bước ra xa Jungkook.
"Đừng Jimin, đừng bỏ tôi ở lại. Xin anh đấy!" giọng cậu bắt đầu run lên.
"..." không có tiếng trả lời nào cả.
"Jimin? Jimin anh còn ở đây không? Làm ơn mà, đừng bỏ tôi một mình chỗ này!"
"..."
"T-tôi không thể.... ở trong này! Làm ơn..... làm ơn cho tôi ra ngoài đi!" cậu khẩn khoản cầu xin, xen lẫn với tiếng nói mang đầy run sợ đó là tiếng nấc ngắt quãng.
Ám ảnh cũng có thể lấy đi mạng sống của một con người...
"Nếu em đã sợ hãi như vậy, tôi sẽ cho em ra ngoài..."
"..."
"Nhưng tất nhiên, với một điều kiện!"
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Thông minh lắm Jungkook!"
"..."
"Điều tôi muốn rất đơn giản. Tôi chỉ cần em phục tùng theo những yêu cầu của tôi!" nói rồi hắn ngồi xuống chiếc giường sắt ấy, đẩy Jungkook đến trước mặt.
"Bắt đầu từ nó." hắn chỉ vào áo ngủ của cậu. "Cởi ra!" ánh mắt Jimin dừng trên thân thể cậu không hề giấu diếm một chút ham muốn hèn hạ dâʍ ɖu͙©.
Đây không phải là Park Jimin, tuyệt đối không phải là người mà trước đây cậu đã dành hết tình cảm của mình. Vì một người như vậy mà trước đây cậu đã từng quay lưng lạnh nhạt với bao yêu thương của Taehyung sao? Vì một ngày bị chính người đó đặt dưới thân không thương tiếp chà đạp mà cậu đã từng cam tâm biến Taehyung trở thành kẻ thay thế sao? Cậu ác quá, cậu ngu nhốc quá, cậu có lỗi với anh quá...
Đến tận cùng, anh chỉ là muốn thân thể tôi thôi sao? Từ khi nào và vì cái gì anh lại trở thành loại người ghê tởm như thế, Park Jimin? Nếu anh đã muốn tôi đến điên cuồng như vậy, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa...
END CHAP 63..
#JungMi
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
- Chương 63: Khẩn cầu trong bóng tối