Chương 58: Disappear

.

.

.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, Jungkook nằm vật ra một chỗ. Không còn sức nữa, cậu thật sự không còn sức nữa. Đói quá!!!! Bây giờ đã 10h tối rồi, hẳn là ba người bọn họ ở dưới đã ăn tối xong, ăn tráng miệng rồi dọn dẹp cả rồi. Giờ phút này, cậu mới nhận ra một điều rằng bản thân quá ngốc, quá tự trọng. Tự trọng là cái gì chứ? Có làm bụng no được bằng cơm không? Thật là khóc hết nước mắt mà.

Khoảng hơn 11h, chắc rằng mọi người đã an giấc cả. Cửa phòng lúc này mới từ từ hé nhẹ. Taehyung sao không thấy đòi vào ngủ? Chắc anh sang thư phòng rồi. Nghĩ thế, Jungkook cầm lấy điện thoại, soi đường xuống cầu thang. Cậu ghét bóng tối, hay nói đúng hơn là sợ nó. Ở trong bóng tối, sẽ làm con người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn đến tột cùng.

Nhè nhẹ mở tủ lạnh ra. Bây giờ chỉ cần một trái dưa leo thôi cũng được!! Jungkook cũng mãn nguyện lắm rồi. Nhưng sao.....

"Đồ ăn đâu hết rồi?" cậu vội mở toang hai cánh cửa ra. Trống trơn!!

Không phải chứ, ba người đó có thể ăn hết mọi thứ như vậy sao? Thật không thể chấp nhận được mà. Vậy mà còn dám bảo mình béo. Vậy ba người có phải lợn trá hình rồi không?? Jungkook gào lên trong lòng. Nước mắt đông cứng. Rồi cậu giật mình khi có thứ gì đó quấn quanh eo.

"Ai vậy?"

"Anh....." Taehyung thì thầm bên tai cậu.

Jungkook giật bắn cả mình, ngại ngùng lên tiếng.

"A-anh..... sao lại ở đây? Đã trễ rồi mà!"

"Anh ở đây canh thỏ con ăn vụng!"

Nghe xong, Jungkook cúi gằm mặt xuống. Thật là xấu hổ muốn chết! Anh hẳn là biết cậu nửa đêm sẽ không chịu được mà!

Taehyung đi lại góc bếp, bật công tắc lên. Ánh đèn trắng soi rõ khuôn mặt đỏ lựng của Jungkook vì ngại. Anh bật cười thành tiếng, đi lại ôm ngang eo cậu kéo vào bàn ăn.

"Em ngồi đi, anh lấy thức ăn cho!" anh xoa đầu cậu, sau đó lấy khay cơm được đặt trên tủ bếp xuống.

"Em ăn đi!"

"..."

"Sao thế? Ăn đi không đói mà ngất đấy Jungkook!"

Cậu ngồi ngắm nghía khay thức ăn mà ngượng chín cả mặt. Chưa bao giờ Jungkook thấy xấu hổ như thế!

"Em ăn đi, ngại gì chứ! Bọn anh chỉ muốn trêu em một tí thôi mà!" Taehyung cười nụ cười hả hê.

"Các anh xấu lắm!" Jungkook chu môi nũng nịu.

"Thôi được rồi, giờ thì em ăn đi!"

Cuối cùng cậu cũng chịu ngoan ngoãn ngồi ăn. Mặc dù đồ ăn không nóng hổi như mới nấu nữa nhưng mà...... nó ngon lắm!! Đây chính là hương vị của sự chờ đợi chăng?

Ăn xong, cả hai cùng giúp nhau dọn dẹp lần nữa rồi lên ngủ. 12h hơn rồi, lên giường chỉ còn biết nhắm mắt ngủ thôi. Cả ngày nay, đều đã mệt lắm rồi.

***

Thời gian thấm thoát trôi qua, bỗng chốc, cái ngày trọng đại ấy cũng đã tới. Ngày mà cả hai chính thức thuộc về nhau, là của nhau và bên nhau mãi mãi.

Từ sớm, Yoongi đã giúp Jungkook chuẩn bị trang phục, tóc tai, make-up,...

Ngồi bên bàn trang điểm, soi chính mình trong gương, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hồi hộp vô cùng, cả một chút vui mừng xen lẫn vào đó.

"Jungkook, em cứ đổ mồ hôi như thế rất tốn phấn nha!" Yoongi vừa dặm phấn cho cậu, vừa quay đi một tí liền mồ hôi rịn ra đầy trán.

"Tại em hồi hộp quá hyung! Tay em cũng lạnh cóng rồi này!"

"Có gì phải hồi hộp chứ? Ngày vui thì em cũng phải tươi lên. Như thế mới xinh được!"

"Được rồi, em sẽ cố gắng!"

"Mà này Kookie! Nghe nói Jimin cũng tham dự phải không? Em không sao chứ?"

"Chuyện đó.... em không sao nữa rồi. Anh ấy đối với em chỉ là quá khứ thôi. Một quá khứ buồn nên em đã sớm quên đi rồi!" Jungkook vừa nói vừa cười nhẹ.

"..."

"Hiện tại và tương lai của em chỉ có Taehyung mà thôi!"

"Dù có ra sao đi nữa, hyung cũng mong em được hạnh phúc!" Yoongi nhìn cậu trong gương, mỉm cười.

"Cám ơn hyung từ trước đến giờ luôn đối tốt với em. Nếu không có hyung, không biết bây giờ em sẽ như thế nào..."

Jungkook còn nhớ lắm, những ngày mà bên cạnh cậu chẳng có ai cả. Lúc đó, cậu lại vô tình gặp được Min Yoongi, người đã chăm sóc, quan tâm và giúp đỡ cậu như một người anh trai vậy. Cậu biết ơn ông trời đã cho cậu được làm em của hyung ấy. Được biết cái cảm giác ấm áp của gia đình là như thế nào, dù cho cha mẹ đã không còn nữa. Nếu có kiếp sau, hãy để cậu gặp lại hyung ấy một lần nữa!!

"Em là em trai nhỏ của hyung, đương nhiên hyung phải đối tốt với em rồi!" Yoongi ôn nhu vỗ vai cậu.

---

Cùng lúc đó, Taehyung và Hoseok đã đến nhà thờ trước, để đảm bảo rằng mọi thứ thật hoàn hảo.

Một tiếng sau, chính là lúc Yoongi lái xe cùng Jungkook rời khỏi nhà. Trên xe, cả hai đã nói với nhau không biết bao nhiêu điều. Kể về quá khứ của nhau, cả dự định trong tương lai nữa. Còn cả lần đầu tiên Yoongi gặp Hoseok là như thế nào. Không khí đều rất vui, cho đến khi.....

*Kétttttttt*

Cú phanh xe gấp làm cả hai nhào người về phía trước. Jungkook hốt hoảng ngẩng lên nhìn Yoongi.

"Có chuyện gì thế hyung?"

---

Một tiếng sau ở nhà thờ, Taehyung cùng Hoseok hiện tại đang vô cùng sốt ruột. Đáng lẽ xe dâu giờ này phải tới rồi. Không thể trễ như thế được. Jimin, hắn hôm nay không thấy xuất hiện. Chẳng lẽ anh bị hắn hớt tay trên sao?? Nghĩ vậy, Taehyung để lại mấy người vệ sĩ lại, số còn lại chia nhau ra tìm xe của Yoongi và Jungkook.

Hoseok, Taehyung, hai người bọn họ đi chung với nhau. Chiếc xe thể thao màu đen hướng về phía con đường trở về biệt thự.

Cả hai cặp mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của chiếc xe màu trắng. Nó có thể ở đâu được chứ??!

Jungkook, em không sao mà phải không.....?

"Kia......" chiếc xe chầm chậm đi trên con đường vắng. Hoseok nhíu mày khi nhìn thấy vật gì đó có chút quen mắt.

"Cái đó......?"

"Là Yoongi, đúng rồi, là em ấy!!" Hoseok vội mở cửa xuống xe, vội chạy nhanh đến nơi có người con trai tóc xanh đang nằm đó.

"YOONGI, EM SAO THẾ NÀY?"

Taehyung tấp xe vào, vội vã đi tới.

"Cậu ấy hình như bị đánh ngất rồi!"

"Yoongi, Yoongi à, mau tỉnh lại đi!!" Hoseok lay lay người con trai đang nhắm nghiền hai mắt. Khóe miệng còn có vết máu đã khô.

"Hoseok......" Yoongi yếu ớt hé mắt.

"Em tỉnh rồi, cám ơn trời!!" Hoseok vui mừng ôm chầm ấy Yoongi vào lòng.

"Taehyung..... Jungkook......"

"Jungkook? Em ấy làm sao rồi, em ấy đang ở đâu?" Taehyung khẩn trương lắng nghe tiếng Yoongi thều thào trong miệng.

"Là bọn chúng.... cứu Kookie nhanh!"

"Bọn chúng, bọn chúng là ai? Cậu còn nhớ không?" Taehyung khẩn trương.

"Tóc cam.... trong số đó.... có người tóc cam..."

Jimin, chắc chắn là hắn!!!

"Mẹ kiếp, khốn nạn thật mà!"

*Choang* nắm đấm tức giận của Taehyung khiến cửa kính xe hơi vỡ tan tành.

---

Ở một ngôi biệt thự khác, chiếc xe màu trắng có Jungkook đang được lái sâu vào bên trong. Jimin bế Jungkook đang bất tỉnh vào trong nhà.

Đi lên một căn phòng tầng trên cùng, mở khóa cửa phòng. Hắn đặt cậu lên chiếc giường bên trong.

Mia đang ăn trưa gần đó nghe tiếng người, liền chạy sang.

"Ji..... Jungkook? Sao cậu ấy ở đây?" cô chạy lại bên giường nơi nam nhân mặc lễ phục màu trắng xinh đẹp đang ngủ say.

*Rắc*

Mia chợt khựng lại. Nhìn sang Jimin, người đang chĩa súng vào thái dương cô.

"Từ nay cô sẽ có nhiệm vụ chăm sóc cho em ấy!"

"Nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây? Chẳng phải hôm nay chính là ngày cưới của...."

"Sẽ không còn lễ cưới nào ở đây nữa cả...." Jimin nhếch môi.

"Anh bắt cóc Jungkook sao?"

"Biết điều thì câm miệng lại! Nếu tôi biết cô tiết lộ em ấy đang ở đây. Tôi sẽ gϊếŧ cô ngay tức khắc...."

END CHAP 58..

#JungMi