Chương 57: Em rất béo sao?

.

.

.

Bầu trời về đêm của Úc mới đẹp làm sao. Qua khung cửa sổ tầng 10 của trung tâm thương mại, những dãy nhà cao tầng như những ngọn đèn lớn, nhấp nhô cùng song hành. Dưới đường lớn, đèn đường màu vàng nhạt hòa cùng sắc xanh, đỏ của xe cộ tạo nên một bức tranh rực rỡ sắc màu.

Anh khoác tay lên vai cậu, ôm trọn thân hình nhỏ nhắn vào vòng tay rộng lớn. Cả hai đều hướng mắt ra phía bức tranh trời đêm tuyệt vời ngoài kia.

"Đẹp anh nhỉ!" Jungkook tựa đầu lên vai anh.

"Ừ, đẹp! Như em vậy!" anh cúi xuống, hướng ánh mắt có chút say mê nhìn cậu.

"Em rực rỡ đến vậy sao?" cậu cười khẽ.

"Không phải rực rỡ... mà là sáng chói! Cảm ơn em đã đến bên anh, soi sáng cho anh!" những lời nói ấy, Taehyung cứ như vậy mà điềm tĩnh nói ra. Cứ như chính anh cũng đã suy nghĩ về điều ấy lâu lắm.

"Đã vậy, anh phải giữ chặt lấy em đấy nhé!"

"Đương nhiên rồi." Taehyung vừa cười vừa hôn chụt vào cánh môi đang chu ra đến yêu kia.

Khi thức ăn được phục vụ đưa tới. Anh cùng cậu ngồi lại vào bàn. Taehyung tỉ mỉ cắt từng miếng bít tết ra cho cậu.

"Cám ơn ông xã!"

"Cũng chịu gọi anh là ông xã rồi sao?"

"Thì người ta cũng phải gọi cho quen. Để sau này không ngại miệng!" Jungkook cười thích thú. "À mà khi nào chúng ta làm lễ cưới?"

"Tuần sau!"

"Cái gì?" cậu tròn mắt nhìn người trước mặt.

"Anh chưa nói với em à?" Taehyung thản nhiên nhét miếng bít tết thơm ngon vào miệng.

"Nhanh như vậy sao?"

"Trước sau gì em cũng là của anh. Chỉ là hơi sớm một tí thôi. Việc đó là đương nhiên mà Jungkook!"

"Dạo này anh toàn làm em đau tim đấy Taehyung!"

Jungkook lườm yêu Taehyung sau đó tiếp tục cúi xuống ăn. Thật là, anh chả bao giờ hỏi ý cậu trước cả!

"Chào em Kookie!" đâu đó nghe có tiếng ai gọi cậu. Jungkook và Taehyung đều ngước lên.

"Jimin? Anh làm gì ở đây?" cậu nhíu mày nhìn bộ dáng vui vẻ tự nhiên của hắn. Jimin không nói gì, chỉ ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu.

"Anh có hẹn với đối tác, đi ngang qua thì gặp em!"

Gặp em? Tên khốn này buồn cười nhỉ. Rõ là hắn ta đang xem mình như không khí mà!!

Nghĩ vậy, Taehyung liền tức giận. Trong đáy mắt sâu hiện lên tia chán ghét. Lúc này mới hắng giọng.

"À, Kim tổng. Chào! Vẫn khỏe chứ?" Jimin lúc này mới quay sang chào hỏi. Bề ngoài thì tươi cười nhưng bên trong hắn hận không thể tống Taehyung xuống cửa sổ.

"Vẫn khỏe! Trông giám đốc Park.... à không, Park tổng dạo gần đây có vẻ làm ăn rất được lợi!"

"Cám ơn Kim tổng đã để mắt!"

Tình trạng này, thực chất đang rất căng thẳng. Nói thật, Jungkook ngồi một bên còn không dám thở mạnh. Cậu có chút gì đó rất ngại, cả hồi hộp nữa.

"À đúng rồi, cuối tuần tới này, Park tổng không biết có thời gian không?" Taehyung nâng cốc rượu lên, nuốt một ngụm.

"Tùy việc thời gian tôi sẽ xem xét có nên bỏ ra hay không!"

"Không có gì! Chỉ là tôi, cùng Jungkook kết hôn. Không biết Park tổng đây có tâm tình đến dự hay không!" càng nói, nét cười trên miệng anh ngày càng đậm.

Jimin nghe xong liền không giấu nổi vài tia sửng sốt. Nhanh mắt liếc qua tay Jungkook. Quả thật, có đeo nhẫn. Kim Taehyung, hắn không nói đùa.

Jungkook ngượng ngùng rút bàn tay đeo nhẫn xuống bàn. Cậu biết, Jimin hắn sẽ buồn. Mà cậu thì lại không muốn làm tổn thương bất cứ ai cả.

"Thế nào? Park tổng liệu có bỏ chút thời gian tham dự không?" Taehyung cười đậm, nhìn người tóc cam ngồi đối diện. Nụ cười mang chút đắc thắng.

"Đương nhiên phải tham dự rồi. Ngày đó, tôi phải tận mắy nhìn thấy Jungkook xinh đẹp ra sao!" hắn quay sang mỉm cười với cậu. Nhưng ai mà nhìn ra được, trong đáy mắt sâu thẳm kia vẫn còn một ý nghĩ khác.

Trên đường về nhà, Taehyung lâu lâu lại liếc mắt sang vợ tương lai của mình.

"Em làm sao thế kia? Ánh mắt nhìn xa xăm đó là thế nào?"

"Tae, em....."

"Đừng nói với anh em đang lo lắng cho tên Jimin kia đấy!"

"Không phải mà! Em không hiểu cảm giác này là gì nhưng em thực sự không muốn cho Jimin biết chúng ta kết hôn!"

"Vậy thì là thương hại hắn rồi!" Taehyung ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật gù kiểu như mình nói đúng.

"Thật sao? Là thương hại à?"

"Có phải em sợ hắn sẽ đau lòng?"

Cậu gật nhẹ.

Taehyung thấy vậy, liền cười tươi, xoa tóc cậu rồi chăm chú lái xe tiếp. Jungkook lại ngồi ngẩn người ra. Là thương hại thật sao?

Ba ngày sau đó, thiệp mời cũng đã chuyển tới tận tay các vị khách quý. Nói cho khoa trương thế thôi, thật ra chỉ toàn những người có quan hệ gần gũi cả. Không có người ngoài. Hoseok, Yoongi, Mia và Jimin. Còn có Eunhye nữa nhưng cô ấy lại đang bận, không thể đi được.

Yoongi, Hoseok đã kịp bay sang Úc để giúp cả hai chuẩn bị cho ngày trọng đại sắp tới.

Ngày đi may lễ phục cưới. Đúng vậy, nhờ phước của chú rể khó tính kia mà trang phục đều phải đi may. Taehyung vì bận chút công việc với Hoseok nên chỉ có Yoongi đi cùng Jungkook. Mọi việc nói chung đều thuận lợi cả. Chỉ trừ duy nhất một việc. Số đo vòng 2 của cậu dường như tăng lên một tí, nhưng lại làm Jungkook phiền muộn không ít nha. Hình như mập lên rồi!

"Jungkook à, đừng buồn mà. Chúng ta giảm cân sau cũng được!" Yoongi vỗ vai, trấn an cậu em nhỏ.

""Nhưng mà cái chính là em có ăn gì đâu hả hyung?" Jungkook nhăn mặt.

Yoongi câm nín, ngồi đần người ra. Thôi thì em ăn gì thì tự mình biết, anh nói làm sao lại.

Hoàn thành xong cả, hai người mới ra về. Trên đường còn tiện thể ghé vào đâu đó ăn trưa.

Ở phòng làm việc của Taehyung, anh đang ngồi bàn công việc với Hoseok.

"Hoseok, ngày cưới của tôi, cậu nhớ phải cẩn thận bố trí vệ sĩ xung quanh khu vực đó!"

"Có ai định làm hại đến ngài sao?"

"Tôi cũng không chắc, nhưng nếu có tên Jimin ở đó, hẳn sẽ không thể nào diễn ra thuận lợi được. Tôi biết con người hắn, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!" bộ dáng đăm chiêu hai tay nhét túi quần, ánh mắt không tiêu cự nhìn ra cửa sổ.

"Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật kĩ lưỡng!"

Tới lúc đó, nhất định sẽ không để Jimin cướp Jungkook từ tay anh được. Ngay tại lễ cưới, nếu hắn muốn giở trò, anh chắc chắn sẽ giải quyết dứt điểm. Còn nếu hắn thành tâm chúc phúc thì coi như nhắm mắt cho qua một cái mạng.

Tiếng còi xe của hai người kia đã vào đến gara. Jungkook vừa vào trong nhà đã chạy một mạch lên trên phòng làm việc của Taehyung.

"Tae!!" cánh cửa bị mở toang.

"Sao không gõ cửa trước Kookie? Có chuyện gì?" nhìn vẻ mặt phụng phịu của người nhỏ hơn mà anh không khỏi tò mò.

"Anh xem em thử đi!" cậu đứng trước mặt anh quay quay mấy vòng. "Anh thấy em có béo lên không?"

"Tất nhiên có rồi!" so với lúc mới gặp thì có tròn hơn một chút mà. Anh không suy nghĩ nhiều, cứ thấy sao liền nói vậy. Nhưng ai ngờ vừa nghe xong, Jungkook lại đánh thụp vào vai anh một cái, sau lại ai oán quay sang Hoseok.

"Hoseok, so với Kim Taehyung thì anh mới chính là quân tử có phải không? Anh nhìn xem em có béo chút nào không?"

"Nói thật nhé! Yoongi nhà anh, anh thấy đã "tròn" rồi...."

Hoseok ngập ngừng. Thôi khỏi cần, cậu biết rồi, mấy người này đang cùng nhau trêu cậu đây mà.

Jungkook liếc mắt sang Hoseok, Taehyung, cả Yoongi vừa mới bước vào.

"Em giận ba người! Em nhỏ quá nên bị mấy người ức hϊếp mà!" nói xong cậu chạy vèo về phòng mình, chốt cửa lại.

Để em tuyệt thực xem có ai còn nói em béo hay không! Tức quá!

Cho đến 7h tối, Jungkook hết ngủ, chơi điện tử, xem tivi rồi đến ngồi thiền ở trong phòng. Cũng may phòng này khá xa nhà bếp nên không có bay mùi thức ăn. Cơn đói vẫn chưa được dịp hoành hành.

"Jungkookie à, xuống ăn cơm đi em!" Yoongi gõ gõ cửa phòng.

"..."

"Thức ăn hôm nay là anh nấu, nhiều món em thích lắm này! Có sườn heo hầm khoai tây, gà tần sâm, đậu phụ hầm cay, miến trộn, bánh hải sản,...."

Dù biết người ở cửa đang cố tình dụ dỗ mình nhưng Jungkook đói quá, nghe mấy món khoái khẩu ấy mà tự dưng thèm chết được. Ý chí sắp bị lung lay mất rồi! Cậu đặt chân xuống giường, định đi lại mở cửa thì....

"Yoongi, cậu xuống ăn đi, cứ mặc kệ em ấy. Jungkook đã quyết tâm thì không làm gì được em ấy đâu!" Taehyung nói xong liền cùng Yoongi đi xuống.

Jungkook đứng trong phòng, nghe hết chứ. Cậu cầm cái gối đập vào đầu túi bụi. Xém chút nữa là đẹp mặt rồi, trời ạ!!! Sao có thể dễ bị lung lay như thế chứ!!!

Jeon Jungkook, mấy thứ đó chỉ là đồ ăn thôi mà. Có gì ghê gớm chứ??! A, điên mất!!

END CHAP 56..

#JungMi