Chương 51: Doom

.

.

.

Nhóm một đã bắn phát đạn đầu tiên, lần lượt đến phát thứ hai và thứ ba. Ở bên trong nhà kho, đã bắt đầu nghe thấy tiếng bọn họ la to báo cho nhau biết có kẻ lạ mặt. Rồi một đám người rất đông cầm theo vũ khí chạy ra ngoài. Đúng như kế hoạch, bọn chúng để Taehyung ở bên trong.

"Lũ chúng mày là ai mà dám kéo tới đây làm loạn??" một tên áo đen bặm trợn đi lên trước.

"Kêu ông chủ chúng mày ra đây, tao muốn thương lượng!" một cao thủ của chúng ta lên tiếng.

"Chúng mày muốn thương lượng cái gì với tao?? lão già đó hống hách bước lên phía trước.

"Tôi cần ông trả lại người, đổi lại, ông sẽ có những gì ông muốn!"

"Những gì tao muốn sao??" lão ta vờ tỏ ra vẻ đắn đo. "Nhưng cái tao muốn bây giờ chỉ là cái mạng của Kim Taehyung thôi. Phải làm sao đây??!"

"Nếu ông gϊếŧ người, e rằng ông sẽ không thể sống yên tiếp đâu!"

"Vậy cùng lắm là chết chung với nó thôi. Tuổi già sức yếu, chết quách đi cũng chẳng sao. Còn thằng nhãi kia mà chết, tao sợ rằng có khối người phải tự sát đấy!!"

Lão già này miệng mồm thật lắt lẻo. Nói chuyện với ông ta chỉ muốn ngay lập tức bóp cò, cho lão chết đi cho xong. Nhưng đáng tiếc, bước đó không có trong kế hoạch.

Kéo dài thời gian đến 15 phút sau. Ông ta lúc này đã tức điên đến nóng mạch máu. Hùng hùng hổ hổ kêu người mang Taehyung ra xử bắn ngay tức khắc. Nhưng sau đó tên áo đen từ bên trong chạy vội ra báo cáo.

"Ông chủ, Kim Taehyung biến mất rồi!"

"Gì chứ?? Lũ ngu chúng mày còn đứng đây làm gì? Đi tìm nó về đây!" lão ta khẩn trương.

"Rõ!"

"Không cần tìm!" một giọng nam trầm thấp vang lên. "Tao ở đây!"

Cả đám người của lão ta quay phắt về hướng phát ra giọng nói đó.

"Sao mày có thể......?" lão ta trợn tròn mắt nhìn anh đang ung dung tự tại cầm họng súng chỉa về phía ông ta.

Taehyung nhìn lão già đó, khóe miệng rướm máu giương lên một nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

"Chết đi!"

*Đoàng*

Tiếng súng sắc lạnh vang lên. Viên đạn bay trúng giữa trán làm ông ta chết còn không kịp nhắm mắt. Bọn đàn em ông ta sợ run, lũ lượt quỳ xuống van xin tha mạng. Nhưng đối với chúng, anh căn bản không cần động tay vào. Cảnh sát sau đó liền tập hợp tới, giải hết lũ du côn đó về đồn. Mặc cho luật pháp xử lí.

Mọi việc đều hoàn tất, không gian lại trở về yên tĩnh cực độ. Jungkook chạy tới, ôm lấy anh, khóc nấc.

"Taehyung, em đã rất lo cho anh!!"

"Không sao rồi, đừng khóc mà Kookie!" anh ôn nhu hôn lên tóc cậu. Khuôn mặt mệt mỏi bỗng lộ rõ. Cánh tay đang đau đớn rỉ máu vì viên đạn bay sượt qua lúc anh cùng một cao thủ trốn thoát.

Chỉ còn thấy mọi thứ xung quanh đều mờ dần, mờ dần, sau đó tối sầm.

"Taehyung, anh sao thế này??" Jungkook hốt hoảng khi cậu vừa nới lỏng vòng tay ra, anh liền ngã xuống đất.

Hoseok vội chạy lại, lập tức đưa anh đến bệnh viện. Lúc này, áo anh đã ướt đẫm mồ hôi. Tại sao chỉ là một vết thương đơn giản lại có thể nguy kịch như thế này? Hoseok thầm nghĩ. Hay là..... kế hoạch của bọn họ đã chậm một bước rồi chăng??

Cánh cửa phòng cấp cứu khép chặt. Hoseok đứng riêng ra một góc, lẳng lặng suy nghĩ điều gì đó. Yoongi cùng Jungkook ngồi ở hàng ghế trước cửa phòng. Nhìn chung có vẻ cả hai vẫn đang rất bình tĩnh. Cũng chỉ là một vết trầy do đạn thôi, chắc sẽ không có gì nguy hiểm. Jungkook yên tâm gật gật đầu. Và hẳn là cậu cùng Yoongi vẫn chưa nhận ra điều gì đó khác biệt... điều mà Hoseok đang một mình lo sợ...

Mấy canh giờ sau, Taehyung được chuyển tới phòng hồi sức. Jungkook cùng Yoongi ở đó chăm sóc vết thương cho Taehyung. Bác sĩ nói anh sẽ mau chóng tỉnh lại. May quá!

"Bác sĩ, có chuyện gì rồi phải không?" Hoseok đến gặp riêng vị bác sĩ đã phẫu thuật cho Taehyung.

Bác sĩ thở dài, rồi nhẹ gật đầu.

Biết ngay mà, không thể nào chỉ vì một vết thương nhỏ chủ tịch lại biểu hiện như vậy được.

"Cậu ấy dường như đã bị tiêm Doom vào người rồi!"

"Sao chứ??" Hoseok đơ người, cổ họng như bị tắc nghẽn.

Doom là một loại độc dược rất nguy hiểm, nhưng lại phát tác rất chậm. Vì vậy nên người bị tiêm vào thứ đó mới đầu sẽ không thể nhận ra biểu hiện khác thường gì của cơ thể. Nhưng khi thuốc phát tác, bản thân người đó căn bản đã không còn tỉnh táo nữa.

"Nhưng cậu yên tâm, liều lượng độc dược trong đó dường như không nhiều, không gây chết người. Vài ngày nữa sẽ cho bệnh nhân sang nước ngoài điều trị."

"Vậy sao?!" cơ mặt Hoseok dịu lại, dần dần dãn ra.

"Nhưng mấy ngày sắp tới, do tác dụng của lượng độc tố vẫn còn trong cơ thể. Cậu ấy sẽ bị co giật và khó thở. Lúc đó chỉ còn cách chịu đựng nó thôi!"

"Vậy, cảm ơn bác sĩ! Chủ tịch có thể xuất viện chứ?"

"Dĩ nhiên được. Hai ngày nữa đưa cậu ấy trở lại đây để làm thủ tục chữa trị ở nước ngoài."

"Được, tôi biết rồi!"

Hai tiếng sau, Taehyung đã tỉnh lại và được đưa trở về nhà. Ở trong phòng ngủ lúc này chỉ có Hoseok cùng Taehyung đang nằm đó. Jungkook và Yoongi đều đã bị giục sang phòng khác ngủ cả.

"Chủ tịch..... ngài....." Hoseok định nói cho Taehyung biết về thứ thuốc độc đang trong người anh.

"Chuyện tôi bị tiêm Doom, cậu đừng nói cho Jungkook biết!" anh nghiêm nghị nhìn sang Hoseok. Khuôn mặt tái nhợt xanh xao.

"Ngài biết sao??"

Taehyung chỉ khẽ gật đầu. Lúc đó, anh thấy lão ta cầm thứ nước màu xanh cũng thật lòng không biết nó là gì. Nhưng lúc nhìn trên kim tiêm có chữ "Death" anh liền nhận ra ngay đó là Doom. Theo như anh biết, Doom đậm đặc có màu xanh đen. Nhưng ông ta lại cầm thứ nước xanh lam nhạt. Cái đó hẳn là loại nhẹ nên anh không phản kháng, cứ để ông ta trực tiếp tiêm vào. Anh cũng biết rõ bản thân rồi sẽ phải chịu những gì. Chỉ là giờ phút này, đối với Jungkook, anh vẫn chưa có cách nào nói cho cậu biết cả.

***

Trưa hôm sau, Hoseok và Yoongi đều đã ra về. Chỉ còn Jungkook phải tự mình chăm sóc cho Taehyung. Cậu hẳn là chưa biết gì về thứ độc dược trong người anh nên với cậu mà nói, mọi chuyện đều đã qua cả rồi.

Sau khi lau người và thay băng vết thương cho anh xong, cậu xuống nhà chuẩn bị bữa trưa. Taehyung ngồi trên phòng đọc sách, được mấy trang, bỗng nhiên anh có cảm giác cơ thể mình đang biến đổi rất lạ. Liền lấy điều khiển, chốt cửa phòng lại. Sau đó một trận co thắt đau đớn bất ngờ ập đến. Nó như muốn bóp nghẹt tim anh, khó thở vô cùng. Ngực xuất hiện vô số cơn đau nhói lên. Như có ai đó cầm dao, chọc xuyên qua ngực anh vậy. Khuôn mặt vì khó thở mà đỏ ngầu sau đó tím tái. Gân cổ nổi lên cuồn cuộn, nước mắt tự động ứa ra chảy dọc xuống. Từng múi cơ trên người bị co giật đau đớn. Vật vã nằm trên giường, chăn gối đều bị hất tung. Cơ thể gồng lên chống chọi với cơn đau như đập tung l*иg ngực ấy. Anh chỉ biết nén chặt tiếng rên trong cổ họng. Tuyệt đối không thể để Jungkook nghe thấy!

Doom, không ngờ nó lại đau đớn đến mức này!

END CHAP 51..

#JungMi