.
.
.
Nửa tiếng sau đó, Jungkook liền có mặt ở tập đoàn. Hẳn là đã có chuyện xảy ra. Yoongi hyung, nghe giọng của hyung ấy, cậu không khỏi lo sợ.
Chạy nhanh đến phòng CCTV, mọi người dường như đều tập trung một chỗ. Không khí nặng nề u ám bao trùm khiến Jungkook bất giác run lên.
"Hyung, em đến rồi. Có chuyện gì sao hyung?" Jungkook đi lại phía màn hình camera giám sát, nơi Yoongi đang ngồi.
Yoongi thấy cậu, liền đi lại, ôm chặt lấy cậu vào lòng. Vỗ vỗ trấn an vào tấm lưng nhỏ bé ấy.
"Hyung? Có chuyện g--"
Màn hình giám sát phía sau chợt hiện lên một đoạn băng ghi hình. Jungkook trừng mắt nhìn vào thước phim sắc nét ấy. Nó chân thực đến nỗi, cậu không muốn tin người bị đám áo đen kia bắt cóc đi là Taehyung, nhưng...... không được!
"TAEHYUNG......" Jungkook khóc thét lên. Cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Yoongi.
Đó chẳng phải Taehyung sao?? Anh bị gì thế kia?? Tại sao những người đó lại làm như vậy? Chắc anh đã đau lắm....
"Kookie, em hãy bình tĩnh lại, rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết việc này." Yoongi đau lòng ôm chặt lấy cả thân thể đang dần khụy xuống của Jungkook. Đau lòng trấn an cậu khi cảm nhận thấy vai áo chính mình đang dần bị ướt sũng bởi nước mắt.
"Taehyung!! Hyung, Taehyung của em...... phải làm sao đây??" nước mắt cậu đua nhau nhảy dài xuống gò má nóng hổi. Jungkook cứ không ngừng lấy tay che đi màn hình camera phía đối diện. Nhưng bàn tay cậu căn bản quá nhỏ bé. Nó không thể che hết được sự thật rằng anh đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"..."
"Hyung, làm ơn..... nói với em.... anh ấy sẽ ổn đi!"
"..."
"Em đau quá!!" Jungkook đưa tay ôm lấy ngực trái mình.
Yoongi nước mắt chợt rơi ra. Anh chính là đang lo cho cậu em nhỏ bé này. Anh sợ cậu nhóc sẽ không thể vượt qua được. Cuộc đời này thật quá bất công. Tại sao lại cho em ấy quá nhiều trắc trở??! Jungkook hiền lành, đáng yêu như vậy. Đừng làm em ấy khổ sở nữa!!
Sau đó, cậu ngất lịm đi trong vòng tay của Yoongi. Nước trên khóe mắt còn chưa khô, mọi người nhìn vào đều không kiềm được mà chua xót trong lòng.
---
Hai giờ đồng hồ sau. Cũng đã hơn chín rưỡi tối. Sau khi Yoongi rời khỏi phòng của Jungkook, cậu liền có dấu hiệu tỉnh lại.
"Taehyung..... Taehyung.... anh ở đâu rồi??? Taehyung....!!" cậu bật dậy sau cơn ác mộng khủng khϊếp đó. Trán ướt đẫm mồ hôi. Trong mơ, cậu đã thấy cảnh anh bị một đám người, rất đông, đánh đập hành hạ. Máu...... nhiều máu lắm!! Cậu còn thấy ánh mắt anh nhìn cậu nữa. Nó giống như thay cho lời vĩnh biệt vậy!!!
Không được, Taehyung, chờ em, nhất định em sẽ tìm được anh!! Jungkook vội vàng hất tung chăn đắp trên người ra, chạy thẳng xuống dưới nhà.
Yoongi vừa từ trong bếp bước ra, liền bị Jungkook chạy sượt qua, va phải một cái.
"Jungkook! Em đi đâu??"
"Em phải tìm Taehyung! Em phải tìm anh ấy!" cậu rất nhanh đã mở được cổng.
"Không được chạy ra ngoài, Kookie, sẽ rất nguy hiểm!!" Yoongi liền nhanh chân đuổi theo Jungkook.
*Bíp bíp*
"Ahhh~"
"Jungkook!!" Yoongi chạy lại đỡ lấy cậu vị va chạm té bên vệ đường.
"Taehyung.... đừng bỏ em! Em xin anh!" Jungkook mặc kệ cái đau đớn từ những vết thương trên người, cứ thế bám víu đứng dậy toan chạy đi.
"Kookie, chút nữa đã xảy ra tai nạn rồi, mau vào nhà đi!" nhìn cậu mình mẩy trầy xước mà anh không khỏi đau lòng. Em trai của anh, anh phải làm gì đây?
"Không! Em phải tìm Taehyung. Nếu không anh ấy sẽ bỏ em mất!"
"Em nói gì vậy? Cậu ấy sẽ không bỏ em đâu. Cứ vào trong, chúng ta cùng chờ tin của Hoseok!"
"Không! Taehyung cần em. Anh ấy đang chờ em. Em phải đi!" Jungkook cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay đang kìm chặt mình. Cậu lúc này chẳng khác gì một người bệnh hoạn vậy. Khuôn mặt lem luốc cùng sắc mặt tái nhợt. Chiếc áo trắng đôi chố đã nhuốm đầy máu tươi. Nhưng cậu vẫn mặc kệ. Hình thức quan trọng sao? Lí trí quan trọng sao khi người cậu yêu đang gặp nguy hiểm.
"Em bình tĩnh lại đi Jungkook!" Yoongi la lớn như để đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng đang còn bám víu tâm tư. "Em không nghĩ đến Taehyung cũng đang lo lắng cho em, sợ em sẽ yếu đuối mà không vượt qua nổi ư? Bộ dạng của em thế này, em không sợ rằng Taehyung sẽ nhìn thấy mà đau lòng sao? Em nghe anh đi. Đợi khi nào có tin tức từ Hoseok, anh nhất định cùng em đi cứu Taehyung!"
"Có thật như vậy không?"
"Ừ, nghe lời anh vào trong thôi!"
Yoongi nhẹ nhàng đỡ Jungkook vào nhà. Cả bàn chân trầy xước, khiến máu âm ỉ rỉ ra.
---
"Sao rồi, đã tìm được tung tích gì chưa?" Hoseok nhận được điện thoại của đàn em.
"Theo như camera giao thông thì địa điểm cuối cùng chiếc xe của chủ tịch dừng lại là ở chân cầu X. Cách công ty 120km về hướng Đông. "Được rồi, tốt lắm! Cứ tiếp tục theo dõi ở đó, không được để bị phát hiện!"
"Rõ!" Sau khi bàn bạc kế hoạch với mấy tên đàn em xong. Hoseok lái xe về biệt thự Taehyung gặp Yoongi và Jungkook.
"Hoseok, sao rồi?? Đã tìm được chỗ của Kim tổng chưa?"
"Tìm được rồi!!"
"Vậy anh ấy đang ở đâu??" Jungkook nghe được tin đã tìm được Taehyung, liền khẩn trương chạy lại.
"Trước hết, anh sẽ bàn lại kế hoạch cứu Kim tổng cho cả hai. Jungkook, hứa với anh em sẽ thật bình tĩnh thực hiện! Em cũng biết rõ, chỉ cần một sơ suất nhỏ, chúng ta sẽ không thể gặp lại ngài ấy nữa!"
"Được!"
Nếu làm bất cứ điều gì có thể cứu được Taehyung, cậu sẽ quyết tâm cho đến cùng.
"Là như thế này...." Hoseok đưa cả hai ngồi vào bàn, bắt đầu nói.
"Trước hết, anh đã cho người của chúng ta trà trộn vào đó và cho một cao thủ tiếp cận chủ tịch. Có lẽ chủ tịch cũng sắp nắm được kế hoạch của chúng ta rồi" Hoseok nhìn vào đồng hồ trên tay, khẳng định. Đến lúc chúng ta tới, sẽ chia thành hai nhóm. Nhóm thứ nhất sẽ đi vào từ cửa trước, mang theo vũ khí đánh lạc hướng bọn chúng. Khi đó, người của chúng ta trà trộn vào đó cùng chủ tịch sẽ một tay hạ hết bọn còn lại. Sau đó chủ tịch cùng người của chúng ta sẽ thoát bằng cửa sổ bên cạnh và nhóm 2 sẽ đón ở đó! Nếu không có sai sót, chắc chắn kế hoạch lần này sẽ tuyệt đối an toàn!"
"Bao giờ thì đi đến đó??" Yoongi hỏi.
"Một giờ đồng hồ nữa, tức là khoảng 11h đêm, chúng ta sẽ có mặt tại đó!"
"Hoseok, anh nói xem kẻ nào lại có thể ra tay với Taehyung như vậy?" Jungkook lo lắng.
"Chuyện đó chúng ta căn bản không cần quan tâm đến. Trên thương trường, hằng ngày đều có kẻ nuôi dã tâm muốn ám sát chủ tịch. Chỉ hơn kém nhau ở chỗ bọn họ có dám ra tay hay không. Trong số bọn họ, kẻ dám ra tay thì tức là đã bị rơi vào đường cùng rồi!
"Vậy sao??!"
Taehyung, không ngờ cuộc sống của anh luôn luôn phải đối mặt với nguy hiểm như thế. Mà em lại không hề hay biết. Em xin lỗi! ***
*Bốp*
Cú đánh như trời giáng thẳng vào xương hàm Taehyung, làm khóe môi anh rướm máu. Trên gò má không lâu sau đã tím bầm một mảng.
"Thằng ranh này, ăn nói phải biết nể trên một chút chứ?? Mày tưởng mày giỏi giang lắm sao?" người đàn ông trạc tuổi 60, chủ tịch tập đoàn S, giận dữ quát tháo. Mặt mày quần áo luộm thuộm. Khuôn mặt nhem nhuốc đen nhèm, nhìn mà phát sợ.
Taehyung chỉ nhếch môi cười khinh bọn trước mặt.
"Chúng mày đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào người tao. Kinh tởm!" anh căn bản còn không buồn nhìn bọn chúng lấy một lần.
"Không phải tại mày mà tao thành ra như vậy sao?? Kim Taehyung, tao sẽ khiến mày phải trả giá." người đàn ông lấy từ trong vali trên tay ra một kim tiêm. Thứ nước xanh lam trong đó rốt cuộc là gì??
---
Theo đúng như kế hoạch, một tiếng sau, người của Taehyung đã tập trung đông đủ tại nơi nhà kho đó. Nhóm 1 sẽ do một cao thủ dẫn đầu. Nhóm 2 do Hoseok ra lệnh. Tất cả đều theo như kế hoạch, tuyệt đối không chút sai sót.
Khi nhóm 2 đến gần khu vực cửa sổ phòng giam Taehyung, cũng vừa lúc nghe được tiếng súng của nhóm 1. Kế hoạch chính thức bắt đầu.
Liệu sau việc này, mọi thứ sẽ trở về như ban đầu hay sẽ là bước ngoặc thay đổi cuộc sống của họ??END CHAP 50..#JungMi