Chương 40: Phía sau sự vô tình ấy

.

.

.

Hôm nay, Jungkook ra khỏi nhà từ rất sớm. Cũng phải thôi, để tìm ra một sự thật nào đó mà người khác đã cố tình giấu diếm thì quả thật có chút khó khăn. Trước hết, nơi đầu tiên mà cậu đến chính là BeUD, thiết nghĩ gặp chị Eunhye có lẽ sẽ biết được điều gì đó có ích.

"Chị!" Jungkook ngồi xuống cạnh bàn làm việc

"Sớm thế này em tới đây làm gì?" Eunhye đang lách cách gõ phím cũng ngước lên nhìn cậu em nhỏ trước mặt.

"Cũng không có gì quan trọng. Em chỉ có vài điều muốn hỏi chị thôi!"

"Ừ, chị đây luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc." Eunhye cười khúc khích, sau đó tạm gác công việc sang một bên, chống tay ngồi nghiêm túc nhìn Jungkook.

"Hmm... Lúc em sang Nhật một tháng, khoảng thời gian đó...... có ai tới gặp Taehyung không?"

"Nhiều!"

Cô không suy nghĩ mà trả lời ngay khiến Jungkook một phen hoảng loạn.

"Hử??"

"Kìa, nhìn kìa, ngày nào nhân viên chẳng ra vào phòng chủ tịch đều đều."

Phì.

"Không, ý em là có người nào từ bên ngoài mà chị chưa gặp bao giờ. Đặc biệt là con gái ấy."

"Nếu như nói trong khoảng thời gian em đi thì không có. Nhưng nếu tính luôn cái ngày em về thì có một người!" Eunhye tập trung nhớ lại.

"Là cô gái tóc màu mâu, ngắn ngang vai. Cao khoảng bằng em, còn rất xinh nữa!

"Đúng rồi, chính là người đó! Mà em biết cô ta sao?"

"Một chút. Mà chị nè, cô ấy tới gặp Taehyung, chị thấy.........có gì đặc biệt hay không?" giọng cậu càng lúc càng nhỏ xuống. Đến mức độ như là thì thầm rồi.

"À đúng rồi, em hỏi chị mới nhớ. Cực kì không bình thường chút nào!" Eunhye khẳng định chắc nịch.

"..."

"Cô ta nói là có hẹn trước với chủ tịch. Nhưng chủ tịch từ trước tới giờ không khi nào hẹn riêng với nữ giới ở phòng làm việc. Hẳn là có gì đó rất quan trọng và bí mật. Cái nữa là hai người bọn họ nói chuyện mới được năm phút thì cô gái đó đã chạy ra ngoài."

"Chạy sao?" Jungkook nhíu mày.

"Ừ, trên tay hình như còn cầm theo phong bì màu trắng. Không biết là lúc đầu mang tới hay là cầm từ trong phòng ra nữa."

"Nét mặt thì sao?"

"Cô ấy chạy nhanh quá nên chị không nhìn thấy."

"Ok, vậy là được rồi!"

"Mà em hỏi kĩ như thế làm gì? Chẳng lẽ đang điều tra tội phạm sao?" Eunhye vừa nói vừa xoa xoa chiếc cằm nhỏ gọn hoàn hảo của mình.

"Chị đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Thôi, em đi nha! Chị nhớ đừng nói cho Taehyung biết em tới đó." Jungkook nói rồi vẫn tay đi mất.

"Được rồi!"

Tạm thời thì những điều vừa nghe được từ chị Eunhye vẫn chưa thể nói lên được gì cả. Nhưng cậu vẫn còn muốn biết, Minyoung đi "du lịch" theo như Taehyung nói là khi nào? Tại sao lại đi khi gần tới debut chứ? Chẳng phải đó chính là ước mơ cả đời của cô ấy sao. Nếu từ bỏ ước mơ chỉ vì chuyến đi du lịch thì thực sự không bình thường một chút nào!

Nghĩ vậy, Jungkook liền qua công ty giải trí tìm Yoongi hyung.

"Hyung! Hyung!" Jungkook đứng vẫy tay với Yoongi đang đi vào thang máy.

"Ủa, Kookie? Sao em ở đây?"

"Em tìm hyung có chút việc!"

"Thôi được, về phòng hyung đi rồi nói!"

---

"Sao, em có việc gì?" Yoongi đẩy tới trước mặt cậu cốc nước ấm.

"Có phải hyung từng nói có quen bạn làm ở sân bay đúng không?"

"Ờ, nó bán vé!"

"Vậy hyung có thể cho em số điện thoại người đó được không? Em có chút chuyện."

"Ok, chờ hyung một chút!"

"..."

"Đây! Số của nó!" Yoongi đưa di động của mình cho Jungkook.

"Được rồi, cám ơn hyung, em đi đây ạ, với lại, cho em mượn điện thoại một lát!" Jungkook cầm lấy điện thoại của Yoongi, chạy vội ra ngoài.

"Ờ ờ... " Yoongi chính là đang không hiểu Jungkook định làm việc gì.

---

"Alo...!" Jungkook trầm giọng để giống với giọng Yoongi hyung.

"Alo, Yoongi đấy à, tìm mình có chuyện gì?" đầu dây bên kia trả lời, hình như có chút vẻ bận rộn.

"À....ừm cậu kiểm tra danh sách tìm một người giúp mình được không?"

"Được được, cậu tìm ai?"

"Cô ấy tên là Son Minyoung. Mình muốn hỏi cô ấy mua vé lúc nào và đi đâu?"

"Ừm...... Son Minyoung. A, đây rồi. Son Minyoung, mua vé ngày X chuyến bay lúc 11h sáng. Còn về phần đi đâu thì mình không được tiết lộ!"

"Vậy được rồi. Cám ơn nhé! Tạm biệt." Jungkook nhanh chóng gác máy.

Liên lạc xong, cậu đưa lại điện thoại cho Yoongi hyung. Sau đó rời đi.

Ngày X, không phải là cái hôm cậu về Hàn sao? Mà nghĩ cũng lạ! Đi du lịch tại sao lại mua vé gấp như thế? Cậu ấy thực sự đi du lịch sao. Hình như có gì đó hơi sai sai!

Cái gì mà cuộc nói chuyện kì lạ của hai người họ, rồi chuyện đi du lịch nữa. Càng suy nghĩ lại càng rối rắm. Chẳng có cái nào liên kết với cái nào. Mệt chết được! Càng đi tìm hiểu thì y như rằng lại càng không hiểu gì. Bây giờ cậu có cảm giác như là cần phải có thêm một chi tiết nào đó nối giữa hai ý kia lại. Như thế còn may ra....

"Jungkook, sao lại đứng thẫn thờ ra đó thế? Muốn đi nhờ anh không?" Hoseok dừng xe lại ngay trước mặt Jungkook.

"Hoseok??"

"Em làm gì mà hốt hoảng vậy, lên đi, còn chờ gì nữa?"

Đúng rồi, là Hoseok, chính là Hoseok!!!!

Jungkook vui mừng trèo lên xe.

"Em không đi xe à?"

"À không, xe em bị hỏng mất rồi. Đành bắt xe về. Không ngờ lại may mắn gặp được anh. Thật tốt quá! Cám ơn anh, Hoseok!" Jungkook cười tít.

"Không có gì!"

Sau đó nói một hồi, cậu mới nhận ra rằng, quả thật muốn mở miệng ra hỏi Hoseok cư nhiên có một chút không tiện. Đột nhiên hỏi những câu không liên quan liệu có làm sao không nhỉ? Nghĩ thế, cậu cứ ngồi đó cắn cắn môi, đôi lúc còn cau mày lại, tỏ vẻ đăm chiêu.

"Nè, có phải em có gì muốn hỏi anh không?"

"Dạ??? Hm... Vâng ạ!" Jungkook bối rối gãi đầu.

"Vậy hỏi đi, đừng ngại! Anh có ăn thịt em đâu!"

"Nếu thế thì những ngày em sang Nhật, có chuyện gì khác thường xảy ra với Taehyung không?"

"Gọi thẳng tên như thế, hẳn là quan hệ giữa em với chủ tịch cũng không phải dạng tầm thường nhỉ?"

"Ưm, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Mà anh trả lời em trước đã!"

Hoseok cười khẩy một cái rồi bắt đầu nhớ lại.

"Chuyện đặc biệt thì.....anh cũng không nhớ rõ. Anh chỉ thấy lạ một điều là khoảng thời gian đó, hầu như đêm nào chủ tịch cũng uống rượu. Có một hôm ngài ấy uống quá chén nên phục vụ mới gọi anh đến đưa ngài ấy về. Nhưng lúc anh đến thì người phục vụ mới nói lại là ngài ấy cùng một người phụ nữ khác vừa rời đi rồi!"

"Cô ấy tóc nâu, ngắn ngang vai. Vóc người trung bình, rất xinh đẹp?" Jungkook theo quán tính liền miêu tả Minyoung.

"Theo như phục vụ miêu tả lại thì đúng là người đó!"

"Rồi sau đó thì sao?"

"Sau đó anh gọi điện cho chủ tịch, nhưng ngài ấy không nghe máy. Một lúc sau thì nhận được tin nhắn. Ngài ấy bảo anh không cần tìm nữa! Vậy cho nên anh đành đi về thôi!"

"Vậy sao! Thôi được rồi, cũng tới nhà rồi, cám ơn anh nhiều nhé!"

Jungkook chào tạm biệt Hoseok rồi vội đi vào nhà. Cậu treo áo khoác lên giá, sau đó nằm dài lên giường.

Thật là mệt! Nhìn lại đồng hồ cũng đã 3h chiều rồi. Bữa sáng bữa trưa đều không ăn gì. Trong người cậu bây giờ dường như đã không còn chút sức lực. Sau đó Jungkook thϊếp đi lúc nào không hay.

Khoảng đến chợp tối, do nhiệt độ ngoài trời xuống thấp nên cậu bắt đầu tỉnh dậy vì cái lạnh đột ngột đó. Ánh mắt vừa hé mở liền theo thói quen kiếm tìm bóng dáng ai đó.

Giờ này Taehyung vẫn chưa về sao?

Đó là câu hỏi đầu tiên khi Jungkook bước xuống lầu. Ngồi xem tivi một lúc vẫn không thấy Taehyung về, cậu quyết định lên lầu tắm rửa. Có nước ấm vào chắc chắn sẽ sảng khoái hơn.

---

Tiếng nước lách tách trong phòng tắm nửa tiếng sau mới tắt hẳn, Jungkook bước ra ngoài với mái đầu ướt sũng. Cậu lau sơ nước trên tóc rồi đi lại bàn lấy máy sấy.

*Bộp*

"Ôi, suýt nữa là vào chân rồi!" Jungkook giật mình, tiếp đó khom người xuống nhặt lấy chiếc máy sấy. Bất chợt có thứ gì đó sáng lên phía gầm giường.

Cái gì thế kia??

***

Ngồi trên xe hơi trên đường trở về nhà, Taehyung chuyên tâm lái xe nhưng đâu đó trong đầu vẫn là suy nghĩ về việc khác. Mấy lần đều là do anh tự mình che giấu cảm xúc thật sự, thay vào đó là đối với Jungkook bằng sự vô tình lạnh đến thấu xương. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại có thể giả vờ hay đến vậy, nhưng sự thực là khi không có Jungkook bên cạnh, anh mới biết mình còn thương cậu biết nhường nào. Mỗi lúc nhìn thấy Jungkook vì anh mà thất vọng, dằn vặt bản thân, con tim anh, nó không ung dung như vẻ ngoài đâu. Nó đau lắm. Nhưng anh còn có thể làm gì được đây? Bởi lẽ anh và cậu vốn dĩ chẳng thuộc về nhau. Cứ cho là anh yêu cậu thật lòng, cứ cho là anh làm tất cả vì cậu nhưng dù sao đi nữa, sự thật anh nhận được vẫn chỉ là hạnh phúc giả dối từ cậu, Jeon Jungkook.

Chỉ có khi yêu mới làm cho một người cao cao tại thượng như Kim Taehyung nhận ra bản thân cuối cùng cũng có ngày thua cuộc...

END CHAP 40...

#JungMi