Chương 3: Min Yoongi

.

.

.

Biểu diễn kết thúc, Jungkook mỉm cười nụ cười thật đẹp trước khi bước vào trong phía cánh gà.

"Eh nhóc, biểu diễn tốt đấy! Có triển vọng lắm!" một người con trai tiến lại vỗ vai cậu.

"A, cám ơn tiền bối Yoongi!" Jungkook quay lại nhìn người con trai tóc xanh ấy rồi nở nụ cười mang chút ngại ngùng.

"Gọi hyung đi, như vậy nghe có vẻ thân thiết hơn . Người một nhà cả mà!"

"Vâng! Yoongi hyung!"

"Haha, ngoan lắm!" Yoongi nhéo má cậu một cái. Trên nét mặt, tỏ ra vô cùng yêu quý cậu em nhỏ này.

*Cạch*

"Chào chủ tịch!" cả hai đồng thanh.

"Hai đứa đều ở đây sao? Vậy thì đỡ tốn công cái thân già này đi tìm rồi!! Đây, của hai đứa."

Ông Choi hài lòng chìa ra trước mặt hai người họ hai tấm thiệp mời.

"Gì đây ạ??" Jungkook cầm lấy nó rồi ngước lên hỏi.

"Đây là thiệp mời đến dự buổi tiệc của tập đoàn đá quý BeUD. Họ bảo là muốn hai đứa đến biểu diễn cho buổi tiệc của họ."

Gật gù đọc nội dung ghi trên tấm thiệp, Yoongi tiện thể đưa mắt nhìn người bên cạnh.

"Em sao thế Kookie??" Yoongi nhìn xuống Jungkook, thấy vẻ mặt cậu có chút lo lắng.

"Chỉ là.... em hơi hồi hộp. Không biết lúc đó em có thể biểu diễn tốt hay không!!"

"Haha, con không cần phải lo! Ta tin chắc chắn con sẽ làm tốt mà!! Thôi hai đứa về nhà nghỉ sớm đi. Mai còn phải luyện tập bài mới để biểu diễn nữa." ông Choi cười hiền rồi chắp hai tay sau lưng ra ngoài. Bộ dạng giống hệt một ông bố vừa bước vào phòng đàn con để kiểm tra tình hình học tập.

"Đi về, hyung đưa em về!" nói xong anh kéo tay cậu ra ngoài.

***

Yoongi hyung thực sự là một người vô cùng thân thiện lại tốt tính. Anh rất biết cách ăn nói, lại còn biết cách nói đùa làm bao nhiêu ngại ngùng tồn tại trong l*иg ngực Jungkook một trận quét sạch.

"Tới rồi, hyung dừng ở cánh cổng màu đen kia nhé!"

"Ờ ờ.." cho xe qua ngã rẽ, Yoongi nhướn người, dùng đôi mắt "Hàn Quốc" của mình tìm đến cánh cổng màu đen mà Jungkook nói.

Mở cửa kính xe, quét mắt qua một lượt căn nhà của Jungkook.

"Em ở đây thật à??" Yoongi tròn xoe mắt nhìn cậu.

"Vâng. Hyung vào nhà uống nước tí rồi hãy đi." Jungkook cười cười, sau đó chỉ vào nhà.

"Thôi, cũng trễ rồi, hyung về đây. Lúc nào rảnh thì sang chơi với hyung." Yoongi vừa nói, vừa nâng cửa kính xe lên.

"Sao ạ? Nhà hyung ở đâu??"

"Cách nhà em hai căn!!"

"Thật ạ!! Căn nhà cửa trắng đó sao hyung?"

"Đúng rồi!! Thôi hyung về nha!" xoa đầu người nhỏ hơn còn đang bận ngơ ngác, anh bỗng bật cười thành tiếng.

"V.... vâng.."

Cậu vẫn còn khá bất ngờ. Nhưng trong lòng bỗng le lói cảm giác gì đó, hình như bao nhiêu cô đơn bấy lâu nay cũng bị anh ấy quét sạch rồi. Trước đây, mặc dù sớm hay muộn lúc đi tập về cũng chỉ có mình cậu đối diện với bốn bức tường. Giờ thì có Yoongi hyung gần nhà, lúc buồn nhất định sẽ sang chơi với hyung ấy.

***

Hôm nay lên công ty, cậu sẽ cùng với Yoongi hyung tập một bài mới để trình diễn ở buổi tiệc. Jungkook được biết buổi tiệc này có sự góp mặt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng và quan trọng nên cậu cần phải cố gắng để trình diễn thật tốt, thứ nhất là để không làm mất mặt Yoongi hyung– bạn diễn chung với cậu, hai là phải đánh bóng tên tuổi của chính mình.

Vừa đến phòng tập ở công ty, Jungkook đã thấy Yoongi hyung ở đó từ sớm, vẫn đang loay hoay với cây piano trắng. Từng ngón tay anh bắt đầu tìm đến vị trí trên những phím đàn đen trắng lẫn lộn kia rồi nhẹ nhàng, chậm rãi nhấn xuống. Ban đầu, dường như Yoongi hyung có đôi chút ngượng nghịu, nhưng sau đó, Jungkook liền nhận ra, anh ấy chơi đàn thật hay. Jungkook từ trước đến giờ vẫn rất thích nghe âm thanh của piano, tuy cậu không rành về loại nhạc cụ này lắm, nhưng nếu miêu tả theo suy nghĩ của chính mình thì âm thanh của piano, nó không cao chót vót như violin, cũng không quá trầm như tì bà, âm thanh của nó như lưng lửng giữa không gian, nó làm người ta phải tìm kiếm khi nó cất tiếng và giữ tâm hồn người ta lại lưu luyến đến không thôi.

"Hay quá!" khi bản nhạc ấy kết thúc, Jungkook mới nhỏ tiếng mở lời. Nghe thấy giọng cậu, Yoongi thoáng chút giật mình nhìn ra phía cửa.

"Em tới khi nào, sao không gọi hyung?"

"Hyung đàn hay quá, em muốn nghe thêm một chút."

"Thôi được rồi, vào trong này đi!"

Jungkook liền vâng lời, đeo chiếc balo xám tiến lại phía anh.

"Hyung chơi piano từ bé, hồi đó hyung vẫn thường đàn cho cha mẹ rồi ông bà hyung nghe, đến lúc anh 15 tuổi thì ông bà hyung mất, sau đó cha mẹ cũng qua Mĩ định cư. Hyung không đi theo nên từ đó cũng ít khi gặp được họ. Hyung bỏ luyện đàn cũng từ lúc đó." Yoongi xoay xoay cốc nước ấm trên tay.

"Bây giờ hyung đã 23 tuổi, vậy là đã 8 năm rồi--"

"Ừ, 8 năm rồi hyung mới ngồi lại chơi đàn. Có khập khựng một chút nhưng dù sao cũng lấy lại được cảm giác rồi. À mà, vũ đạo của em, đã biên đạo xong chưa?"

"Hôm qua ở nhà em có luyện trước một phần, cũng có chút cảm hứng rồi, hôm nay lên em sẽ thử vài đoạn nhạc còn lại xem sao." Jungkook nhanh nhẹn đứng soi mình trong tấm gướng lớn sáng bóng.

"Vậy em nhảy thử vài động tác cho hyung xem, nếu chưa được hyung sẽ cùng em chỉnh lại." Yoongi vừa nói vừa chỉnh nhạc nền cho cậu.

Hứng thú bắt đầu từ đó, phòng tập ngày nào trống trơn, bây giờ hiện diện bao nhiêu là tiếng cười nói vui vẻ, tiếng kin kít của đế giày ma sát với nền gỗ, tiếng thở phào mệt nhọc cùng mùi mồ hôi mà Jungkook vẫn luôn lấy nó làm trân quý.

Tập luyện xong trời cũng đã chập tối. Jungkook mới phát hiện hình như bụng đã bắt đầu đói đến cồn cào rồi. Các cửa hàng cũng đã đóng cửa im lìm. Cậu phải làm gì với mấy tiếng ọt ọt trong bụng này đây?

Xe công ty vừa đưa cậu về đến nhà, Jungkook đã nằm ườn lên sopha mà khó nhọc với cái bụng rỗng.

"Chắc chết mất!"

Nghĩ nghĩ gì đó một hồi, cậu quyết định chạy xuống bếp, mong là còn gì đó có thể bỏ bụng.

"Ôi, hết đồ ăn rồi sao?? Cả mì ăn liền cũng không còn!! Không lẽ tối nay mình phải để bụng đói đi ngủ sao??" đứng bên tủ lạnh, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Thật là bất lực với cuộc sống mà.

Đang nằm dài lên bàn than thở thì điện thoại bỗng reo lên.

"Alo, cho hỏi--"

"Là hyung Yoongi nè!!"

Nghe đến Yoongi, Jungkook hai mắt sáng rỡ.

"Hyung gọi em có gì sao??"

"Em ăn tối chưa, hay là sang đây ăn chung với hyung đi. Hyung nấu hơi nhiều, sợ một mình ăn không hết!!"

"Được~ ạ!" cậu trả lời, còn không e thẹn mà giấu bớt cái vui trong lòng.

Nói rồi Jungkook tắt máy, chạy vèo sang nhà anh. "Tại sao hôm nay, hyung còn đẹp hơn cả thiên sứ?"

***

"Wow, là do hyung nấu tất cả đây sao?" Jungkook tròn mắt nhìn đăm đăm vào bữa ăn nhẹ buổi tối mà anh chuẩn bị.

"Em cứ ăn thoải mái đi, còn nhiều lắm. Hyung chỉ ăn ít thôi là đủ rồi." Yoongi xua tay, thản nhiên bỏ đại món gì đó vào miệng.

"Ơ, sao hyung không ăn nhiều vào??"

"Hyung đang giảm cân!" Yoongi nhìn cậu cười cười.

"Hyung ốm yếu như thế còn giảm cân làm gì chứ?? Nhìn thấy hyung gầy như vậy em sẽ xót lắm"

"Càng gầy càng tốt. Với lại ăn nhiều mà béo lên sẽ không có người yêu, biết chưa nhóc?"

"Vậy em yêu hyung là được chứ gì?!" Jungkook cười tít mắt. Yoongi thấy vậy liền gắp một miếng cá lớn, bỏ vào miệng Jungkook.

"Lo ăn đi nhóc ạ!"

***

Kể từ tối đó, quan hệ của Yoongi với Jungkook ngày càng thân thiết nhau thấy rõ. Cả hai hằng giờ vẫn tập luyện thật chăm chỉ cùng nhau, chuẩn bị thật tốt cho buổi biểu diễn. Tối nào cũng cùng nhau nấu nướng rồi ăn chung. Đôi khi có thời gian rảnh rỗi, lại cùng nhau chơi đùa trước sân nhà cậu. Nhiều buổi lại đi bơi cùng nhau. Cứ như thế, hai người luôn ở bên cạnh nhau, chăm sóc nhau như anh em một nhà thực sự.

"Kookie, đấm lưng cho hyung đi, nó sắp gãy rồi!"

"Vâng ạ!!"

______

"Kookie, dậy đi tập kìa, lố giờ rồi!!" anh lay lay con thỏ trắng đang nằm dài trên giường.

"Em không đi đâu, em không muốn xuống giường tí nào !!!! Em còn buồn ngủ!!!"

"Em là lợn à?"

______

"Kookie, xuống đây hyung chỉ cho làm bánh nè!!"

"Hyung sẽ hối hận cho mà xem!!"

"Em không phải thỏ, em là một con lợn! Thật lười mà!"

______

"Hyung à, em lỡ lười về nhà rồi, tối nay cho em ngủ nhờ nhà hyung nhé!!"

"Sao cũng được!! Em im lặng đi, cho hyung ngủ cái nào!"

"..."

END CHAP 3

#JungMi