.
.
.
Tối nay, Jungkook sẽ đi quay cho sân khấu comeback của mình, nên từ sớm đã không thấy cậu ở nhà. Cậu còn phải đến công ty giải quyết nốt một số việc, cả tập lại vũ đạo lần cuối nữa. Anh thức dậy, đánh răng rửa mặt, tây trang chỉnh tề rồi đi đến tập đoàn. Không quên dặn thư kí mang đồ ăn sáng đến cho cậu.
Khoảng 9h trưa, anh nghỉ tay ngồi uống cà phê, định gọi cho cậu nhưng cậu lại không nghe máy. Chắc là làm việc chưa xong đây mà. Anh thở dài suy nghĩ. Bây giờ đã như vậy rồi, sau này, đến lúc phát hành album, chắc chắn sẽ rất khó gặp được cậu. Mặc dù hơi ích kỷ nhưng đó là lí do vì sao anh chẳng bao giờ muốn cậu đi làm trở lại. Nghĩ vậy, anh liền tranh thủ làm nốt công việc, tối sẽ đi đến trường quay xem cậu biểu diễn.
7h tối, Taehyung hiện tại đang có mặt tại sân khấu Music bank, địa điểm ghi hình cho đợt comeback lần này của Jungkook. Vì fan đã vào hết nên đèn ở hành lang và lối ra vào liền tắt đi. Ở cửa chỉ có hai người bảo vệ đứng canh. Nhìn thoáng qua, anh biết ngay là vệ sĩ thuộc quản lí của công ty mình. Anh tiến từng bước tới cửa ra vào.
"Anh kia! Vé đâu?" hai tên vệ sĩ đó chặn anh lại.
"Không có!"
"Vậy không được vào?"
"Tại sao?"
"Ơ, vì không có vé chứ sao nữa!"
"Bật đèn lên!" anh trầm giọng xuống. Ánh mắt mất hết một nửa kiên nhẫn nhìn lên.
"Đang chuẩn bị biểu diễn, xin anh đừng làm phiền ở đây!" hai người vệ sĩ vẫn nhất quyết chặn lại.
"Tôi nói bật đèn mà!" anh lại tiếp tục dùng ngữ điệu lạnh băng ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ sợ hãi, một tên vội chạy đi bật đèn.
"A, chủ tịch, chủ tịch tha lỗi, tại trời tối nên chúng tôi không nhận ra ngài ạ!" hai tên vệ sĩ khẩn trương, mặt toát đầy mồ hôi.
"Đứng canh chừng mà không thấy đường thì còn làm ăn gì được nữa??!" Taehyung nhíu mày bất mãn.
"Dạ dạ, chúng tôi xin lỗi! Mời ngài vào!!"
"Hừ! Cẩn thận mất việc đấy!"
Anh liếc hai tên kia một cái, sau đó đi vào trong. Cậu đã biểu diễn từ lúc nào rồi còn gì! Hai cái tên kia đáng giận thật! Mà.....cái gì thế này?
Anh thật không thể tin vào mắt mình. Jungkook mặc chiếc áo sơ mi trắng, đang biểu diễn trên sân khấu nhưng quan trọng là nó đang dần dần ướt đẫm rồi. Anh điên lên, đi nhanh vào trong phía cánh gà.
"Cô là stylist sao?"
"Vâng ạ! Chào chủ tịch!" chị stylist cúi đầu 90°.
"Biểu diễn bài này xong, bảo Jungkook vào đây ngay!" mặt anh đen lại. Bắt đầu đem hàn khí ấy doạ chết mấy nhân viên xung quanh. Anh vừa đặt thân ngồi xuống ghế xung quanh liền không còn một bóng người.
"Được ạ!" stylist sợ hãi, đứng nép sang một bên.
"Lâu lâu mới gặp được ngài ấy mà sao ngài ấy lại căng thế nhỉ? Cơ mà vẫn đẹp trai quá đi!"
Biểu diễn xong, chị stylist liền vẫy Jungkook vào.
"Gì thế chị?" cậu nhễ nhại mồ hôi nhận lấy chiếc khăn bông.
"Hìhì..." chị stylist lấy ngón tay chỉ về phía sau.
"Anh.....à không, chủ tịch, ngài tới đây làm gì?" Jungkook mở to hai mắt nhìn người đang ngồi vắt chân lên ghế. Anh chỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó lôi cậu vào phòng thay đồ. Có bao nhiêu ánh mắt trừng lên bất ngờ cũng mặc kệ.
"Nè, anh làm gì vậy?" cậu khó hiểu nhìn người kia cư nhiên đang lôi mình đi xuyên qua hàng nhân viên.
Anh kéo cậu vào phòng thay đồ, thả cậu ngồi xuống ghế. Sau đó đi tới tủ đồ, quăng cho cậu cái áo Hoodie màu đen dày cộm.
"Gì đây?"
"Thay cái này ra đi!" Taehyung hằn hộc.
"Tại sao?"
Anh thở dài đi đến chỗ cậu, tay nhanh chóng cởi khuy áo cậu ra.
"Nè, Taehyung, anh sao vậy?" Jungkook giật thót, túm lấy mấy chiếc khuy áo chưa kịp bị cởi bung.
"Thì em cứ thay ra đã!"
"Nhưng tại sao chứ?"
"Tại anh ghen, được chưa?" hai người bốn mắt nhìn nhau. Tim cậu chợt đập loạn lên.
"V-vậy được rồi, để em thay! Anh ra ngoài đi!"
"Không thích!" Taehyung chai mặt ngồi tựa vào sopha.
"Thế thì không thay nữa!"
"Vậy để anh thay giúp cho." nói rồi anh toan túm lấy chiếc hoodie trên tay Jungkook.
"Khoan khoan, từ từ, em tự làm!" Jungkook nghe lời anh đương nhiên hài lòng nhếch môi.
Nói xong cậu xoay mặt sang hướng khác, mau chóng thay đồ. Anh nhìn thấy vậy, phì cười, trong đầu liền nghĩ.
"Cái gì cần che cũng đã thấy cả rồi. Còn ngại cái gì?" Vừa lúc kéo áo xuống qua thắt lưng, Jungkook đã cảm nhận được một vòng tay ấm áp vòng lên từ phía sau, áp l*иg ngực to khoẻ rắn chắc vào lưng mình.
"Kookie, đừng biểu diễn nữa, về đi!"
"Anh có bị làm sao không? Fan vẫn còn đang chờ ở ngoài mà!" cậu cười khúc khích.
"Nhưng anh nhớ em! Anh không muốn có ai đó nhìn thấy em nhiều hơn anh!" anh ôm chặt cậu hơn. Jungkook sau đó nới lỏng vòng tay ấy ra, xoay người lại nhìn anh.
"Vậy anh chờ ở đây đi, khi nào em diễn xong chúng ta cùng về."
"Được rồi!" anh cười tươi, hôn nhẹ vào chóp mũi cậu.
Jungkook đẩy cửa ra ngoài. Lúc trước khi ra sân khấu, chị stylist gấp gáp kéo cậu lại.
"Kookie Kookie.."
"Gì ạ?" cậu hỏi trong khi chỉnh chỉnh lại mic.
"Chị biết ngay! Bé cưng của chị chắc chắn là có giao tình với chủ tịch mà!" chị ấy cười híp cả mắt. Cơ miệng không giấu nổi vui sướиɠ.
"Ơ.....không ph...."
"Tính chối nữa sao? Khi nãy dùng cái mắt, cái tai của hủ nữ, chị liền nhìn ra được ngài ấy đang khó chịu với cái áo ướt đẫm mồ hôi của em còn gì! Kéo tay nhau đi lại còn anh anh em em..."
"Ơ....nhưng mà...."
"Thôi, ra diễn đi! Chị là chị ủng hộ em hai tay hai chân!" chị stylist vừa nói vừa cười tít.
Nói xong, Jungkook liền bị chị ấy đẩy ra sân khấu trong khi cậu còn ú ớ không biết nói gì.
30 phút trôi qua..Jungkook cuối cùng cũng biểu diễn xong. Mở cánh cửa phòng nghỉ mệt mỏi đi vào. Ánh mắt nhắm thẳng đến sopha dài mà nằm lên. Taehyung ngồi kế bên đang bấm di động thấy Jungkook đi vào liền nhìn cậu đăm đăm.
"Thay đồ rồi về thôi!"
"Để em nghỉ chút đã!"
"Vậy anh mát-xa cho nhé!" buông di động xuống, anh ngồi lại gần cậu. Nhấc đầu của Jungkook đặt lên bắp đùi mình.
"Anh biết?" Jungkook thoáng ngạc nhiên ngước lên.
"Có gì mà Kim Taehyung này không biết?"
"Được rồi! Em tin anh!"
Nói rồi Jungkook ngồi thẳng dậy, xoay lưng về phía anh. Anh nhẹ nhành đặt tay mình lên vai cậu, xoa bóp nhẹ nhàng.
"Thoải mái chứ?" Taehyung tập trung lên đôi vai nhỏ bé mỏi mệt kia, cũng không quên dò xét.
"Ừm... Mặc dù có những thứ em thực không biết anh học nó từ lúc nào nhưng chung quy mọi việc anh làm đều rất tốt!"
Cậu thoải mái nhắm mắt thư giãn. Taehyung từ từ dời hai bàn tay xuống tấm lưng mỏi nhừ của Jungkook, cách một lớp áo xoa bóp dọc theo đốt sống, sau đó.....anh đã bao giờ nói sức kiềm chế của bản thân rất kém khi ở bên cạnh cậu chưa nhỉ?.....có cơ hội, anh liền luồng hai tay vào trong áo cậu ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn.
"Nè, anh làm gì vậy?" cậu giật mình vội nắm lấy bàn tay hư hỏng trong lớp áo.
Taehyung nhếch môi, ghé sát vào tai Jungkook, thì thầm kèm theo con ngươi đang lia đến cần cổ lấm tấm mồ hôi của Jungkook.
"Tự nhiên anh lại muốn em, Kookie!"
"Không được đâu, ở đây không được!" cậu liền vội vàng cự tuyệt.
"Sao lại không chứ! Phòng này cách âm mà."
"Nhưng em đã nói kh– arg!"
Anh giật tay Jungkook ra, bắt đầu lần mò đến hai điểm hồng trước ngực cậu. Không chần chừ một chút mà ấn lên. Tức thì như có dòng điện từ bàn tay ấy truyền đến đại não cậu, làm nó tê giật.
"Tae, anh.....không nghe lời em sao?" cậu khó nhọc lên tiếng.
"Anh nghe em nhưng cơ thể anh thì không như vậy!" Taehyung nói rồi cắn cắn lên vành tai mẫn cảm của người phía trước.
Sau đó, động tác anh đều có chút khẩn trương hơn. Anh lật người cậu lại nằm dài lên ghế đối mặt với anh. Anh cúi xuống hôn lấy cánh môi ngọt lịm của cậu gấp gáp mυ"ŧ mát nó như thưởng thức một que kem mát lạnh trong ngày hè nóng bức. Như một thói quen, Jungkook dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình để đáp trả.
Sau một hồi dây dưa, Taehyung luyến tiếc rời đôi mối ấy ra. Mong có vậy, Jungkook thả lỏng người, thở hổn hển. Chút nữa thôi là mất hết oxi trong buồng phổi rồi.
"Tae, ở đây.....thực sự...không được đâu! Về nhà đi!" cậu dùng bàn tay vô lực vỗ lưng anh.
"Được, về thôi!"
END CHAP 29..#JungMi