.
.
.
Sáng sớm hôm sau, khi Jungkook còn đang mơ màng trong giấc mộng đẹp thì mùi đồ ăn đã thơm phức ở dưới lầu. Bay vọt lên tầng trên, đánh thức cậu dậy chỉ trong vòng ba nốt nhạc.
"Taehyung!!" cậu gắng gượng la lớn, giọng có chút khàn khàn vì cuộc hoan ái đêm qua.
"..."
"TAE!"
"Sao thế Kookie?" Taehyung từ nhà bếp, nghe tiếng gọi của ai kia liền tức tốc chạy lên, tay còn cầm theo đôi đũa vừa đeo chiếc tạp dề hồng. Nhìn bộ dáng này của anh, cậu không khỏi bật cười.
"Em không đi được! Anh hôm nay làm đôi chân cho em đi! Bế em!" cậu dang hai tay ra nũng nịu như đứa con nít. Khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn giương lên nụ cười vô cùng đáng yêu.
"Được rồi!" anh nhìn cậu, thoáng chút liền cười theo. Ôn nhu nhấc bổng người trên giường đi làm vệ sinh cá nhân. Xong, anh lại tiếp tục bế cậu xuống phòng ăn.
"Em thật béo đó Kookie à!"
"Gì chứ? Vậy sau này đừng làm nữa, như thế sẽ không phải bế lên bế xuống. Sẽ đỡ mệt cho anh, được không?" Jungkook khoái trá trêu chọc anh.
"Đương nhiên không! Cùng lắm anh kêu người tới gắn thang máy là được chứ gì." Taehyung lại bắt đầu giở giọng điệu vung tiền như cỏ rác.
"Anh...thật không chịu nổi mà! Tiền nhiều thì đi quyên góp từ thiện đi, sao phải phung phí như thế?" cậu bất mãn nhăn mày.
"Nếu là vì em, anh có bán thân đi cũng không do dự."
"Thôi ăn đi, anh đừng có ở đó dẻo miệng nữa!" Jungkook đánh vào cánh tay anh một cái, ngoài mặt trông có vẻ bình thản nhưng trong lòng lại ấm áp không sao tả được.
"Được rồi!" anh cưng chiều xoa tóc người bên cạnh.
Ăn sáng xong, anh đưa cậu đến công ty. Hôm nay anh sẽ làm việc bên công ty giải trí thay vì đến tập đoàn như mọi ngày. Nói chung công việc ở hai bên bên nào cũng ổn, chủ yếu là qua đây thay đổi không khí thôi. Vả lại mang tiếng là tân chủ tịch mới của công ty mà nửa năm vẫn chưa thấy xuất hiện, như vậy thực có chút kì quái nha.
Anh cùng Jungkook bước vào cổng công ty, có bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Một người tiêu soái lạnh lùng, một người khả ái, thân thiện. Vẻ đẹp của cả hai như bổ sung cho nhau, tạo nên một bức tranh hoàn mĩ vô cùng. Chỉ có thể suýt xoa, không thể nào tìm ra khuyết điểm.
"Ôi, chủ tịch tới!" mấy chị nhân viên trong công ty vội vội vàng vàng điểm phấn tô son sau đó ra xếp hàng chào.
"Thật đẹp quá đi!!""Thử hỏi có công ty giải trí nào lại có được vị CEO soái đến thế không??!""Phải chi ngày nào cũng được gặp thì hay biết mấy!!"
"Hai người họ, Kookie cùng chủ tịch Kim thật đẹp đôi a!"....Đó chính là những suy nghĩ bên trong những con người đang cúi đầu cung kính kia.
Anh bước nhanh vào thang máy, cậu thì rẽ vào phòng stylist. Trước khi cửa thang máy đóng lại còn không quên nháy mắt với cậu một cái.
"Kookie, em nói chị biết đi! Rốt cuộc em có quan hệ gì với Chủ tịch Kim– nam thần của công ty chúng ta?" chị stylist chợt kéo cậu ngồi xuống sopha. Cậu khẽ nhăn mặt vì cái đau từ phía dưới truyền lên. Nửa đêm hôm qua còn mây mưa trên giường, hôm nay đương nhiên vẫn còn đau lắm.
"Quan hệ gì đâu chứ!" cậu cười xoà cho qua chuyện.
"Em đừng có qua mặt chị! Làm hủ nữ bao nhiêu năm rồi không lẽ chị không nhận ra sao?"
"Cái gì? Chị? Hủ nữ? Thì làm sao chứ? Cứ xem như lần mày là lần đầu tiên chị nhầm đi!"
"Thật sự không có quan hệ gì sao?" chị stylist cũng choáng ngợp trước sự thật không biết có phải thật hay không.
"Thật!"
"Chắc chứ?"
"Chắc!"
"Ôi trời ơi, hai người thật đẹp đôi biết mấy. Hóa ra lại không phải thật sao? Nè em coi đi, khi nãy chị lén chụp được em với chủ tịch đi cạnh nhau này!" stylist lấy ra di động từ trong túi quần.
"Đâu?" Jungkook cầm lấy chiếc di động nhìn chăm chăm vào màn hình.
"Chị gửi qua cho em đi!" Jungkook ngước lên.
"Làm gì chứ?"
"Thì lâu lâu mới gặp được chủ tịch, tấm ảnh này coi như làm kỉ niệm đi!" Jungkook thật bái phục chính mình tại sao lại có thể nghĩ ra cái cớ xuất sắc đến vậy. Thật ra mà nói thì cậu cảm thấy tấm ảnh này rất đặc biệt. Không bối cảnh, không chỉnh sáng, không phục trang make up mà cả hai trông vẫn lung linh như vậy. Nói thế không có nghĩa là Jungkook tự mãn với nhan sắc mà là cậu thấy thực đúng như những gì chị stylist nói. Cậu và Taehyung quả thực rất đẹp đôi.
"Ồ, được rồi! Để chị gửi qua Kakao cho em."
"Kookie Kookie! Chủ tịch bảo em lên phòng ngài ấy kìa!" anh quản lí hớt hả chạy vào. Cứ như báo tin gì hot lắm.
"Em may thật đó Kookie, được gặp ngài ấy 2 lần trong vòng 15 phút!" chị stylist mắt gần như nổi đom đóm.
"May gì chứ, em đi đây, không biết có chuyện gì nữa?"
Nhìn dáng vẻ Jungkook bình thản rời đi, stylist mới tiếp tục híp mắt đa nghi. Làm gì có ai mới gặp chủ tịch một lần đã ung dung như vậy. Ngay cả tiền bối lâu năm như Yoongi cũng phải nể phục, chứ đừng nói chi Jungkookie từ trước đến giờ vẫn rất ngoan ngoãn lại hiền lành.
"Chắc chắn có gian tình!" Cuối cùng stylist kết luận một câu. Phải rồi, sống trên đời phải tin tưởng vào chính mình, đừng để lời nói của ai khác làm nhục chí. Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái trong lòng, tiếp tục đưa tấm ảnh vừa chụp được lên ngắm nghía.
---
Trong khi đó, Jungkook lên thang máy đi đến phòng chủ tịch, không gõ cửa liền vặn tay nắm cửa đi vào.
"Gọi em lên đây có chuyện gì?" cậu ngồi phịch xuống ghế sopha.
"Không có gì, chỉ là thấy nhớ em thôi!" anh nhìn mặt cậu, cười tươi rói.
Cậu thở dài một hơi, bước đến trước bàn làm việc của người nọ.
"Nè anh! Em biết anh dạo này rảnh rỗi rồi, muốn làm gì cũng được. Nhưng mà em thì bận lắm. Không có thời gian cẩu huyết với anh đâu nha!" Jungkook vừa nói vừa bắt chéo hai tay trước mặt.
"..." anh chớp chớp mắt.
"Nếu không có gì làm, anh có thể gọi mấy chị nhân viên ở dưới lên nghe anh nói nhảm kìa. Các chị ấy lúc nào cũng mong được gặp anh đấy!" thanh âm nhỏ nhẹ bình thản ấy vẫn không đổi.
Taehyung nghe xong câu nói ấy, cười khẩy một cái rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình. Tựa cằm lên vai cậu, nói khẽ vào tai.
"Ghen à bảo bối?"
"Không có." cậu khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt như không quan tâm. Hai má phiếm hồng lên.
"Vậy mà bảo không ghen sao?"Anh nhìn hành động của cậu, nghĩ thầm. Sau đó nhếch môi, xoay đầu cậu lại. Áp môi mìn lên đôi môi anh đào mát lạnh của cậu. Jungkook có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không cự tuyệt. Hai tay ôm lấy chiếc eo thon gọn của cậu, éo sát vào mình. Cậu buông tay đang khoanh trước ngực ra, đặt lên vai anh. Cả hai môi lưỡi dây dưa được một lúc, chợt cậu có cảm giác bàn tay hư hỏng của người đối diện lại bắt đầu lần mò tới hàng khuy áo của mình. Cậu lập tức đánh vào tay anh một cái rõ đau.
"Ui, đau! Sao đánh anh?" Taehyung rời môi cậu, xót thương nhìn xuống mu bàn tay mình đang ửng đỏ.
"Hôm qua chưa đủ sao anh lại còn muốn nữa à?"
"Chỉ tại em câu dẫn quá còn gì! Báo hại anh không kìm được!"
"Nói chung trong mấy ngày sắp tới, anh không được động vào em nữa. Em chuẩn bị đi diễn rồi, đến lúc đó mà không nhảy được là anh chết với em!"
"Được rồi, anh sẽ cố gắng!"
"Vậy nhé! Em đi đây!" cậu mở cánh cửa phòng, rời đi.
"Buổi trưa nhớ cùng đi ăn, anh chờ em dưới nhà xe!" anh nói vọng ra.
"OK!"
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, buổi trưa thoắt cái cũng đã tới. Taehyung ngồi trong xe nhịp nhịp tay lên vô lăng đợi cậu. Không lâu sau đã thấy bóng dáng Jungkook tí ta tí tởn đi xuống.
"Hây, bây giờ chúng ta đi ăn ở đâu đây?" cậu còn chưa đặt mông lên ghế lái phụ đã mở miệng hỏi.
"Về nhà ăn cho đỡ tốn tiền."
"Hửm?" Jungkook quay ngoắt lại nhíu mày. "Kim Taehyung mà cũng có ngày mở miệng nói hai chữ "tốn tiền" sao?" cậu chồm người sang, nhìn chằm chằm mặt anh. Đến một sợi lông tơ cũng muốn tìm xem nó có thay đổi không. Chứ cậu không tin người ngồi cạnh là Kim Taehyung đâu.
Anh nhìn khuôn mặt dễ thương đó của Jungkook, không chủ động cúi xuống hôn chóc một cái vào gò má cậu. Sau đó cười cười.
"Nhờ phúc của em đó!"
"Về thôi. Em đói rồi!" Jungkook đỏ mặt, ngồi thẳng lại. Cẩn thận cài dây an toàn.
Sống với người nọ cũng được một thời gian khá lâu rồi, giờ mới biết anh cười đẹp như thế.
Về đến nhà, Jungkook ngồi phịch lên sopha xem tivi, anh thì lo xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả hai.
"Hahahahaha~" tiếng cười của cậu vang vọng từ trên nhà xuống dưới bếp.
Cứ nhiều lần như thế, anh không thể nào chịu được, liền gọi cậu xuống.
"Kookie à!"
"Anh gọi em?" bóng dáng Jungkook rất nhanh đã đứng ngay bên cạnh anh.
"Nhà này còn ai tên Kookie nữa?"
"Thế...có chuyện gì?"
"Giúp anh chuẩn bị cơm!"
"Nhưng em không có biết nấu!" cậu chu mỏ từ chối.
"Học rồi khắc biết."
"Được! Vậy bây giờ em phải làm gì?" Jungkook tò mò ngó sang bên này rồi lại nhìn sang bên kia.
"Nhặt rau đi! Cái đó rất dễ mà phải không?"
"Ok~"
Cậu đủng đỉnh đi lại rổ rau để trên bàn, chăm chú nhìn vào nó.
"Mi thử nói xem, ta nên nhặt mi làm sao thì mới ăn được đây?" cậu nhìn vào rổ rau, hỏi một câu mà cả rổ rau không một cọng nào trả lời được.
"Nhặt cái ngọn, cái thân, cái gốc bỏ." anh đứng nấu gì đó trên bếp, sẵn tiện trả lời luôn.
"À, ra thế!"
Được một lúc sau, cậu bỗng nhảy dựng lên, hất rổ rau bay tung tóe ra sàn.
"AAAAA~ TAE CỨU VỚI!!"
"Sao thế?" nghe tiếng la thất thanh của cậu, anh liếng thoắng vứt tung đôi đũa trên tay, vội chạy lại.
"Sâu...sâu kìa!!" tay cậu run run chỉ vào rổ rau.
"Đâu?" Taehyung cầm chiếc rổ lên, săm soi.
"Đó, anh thấy cái cọng bự nhất không?"
"Thấy!"
"Kế bên có cái cọng nhỏ hơn, trên ngọn cái cọng đó có con sâu màu xanh lá kìa!" giọng Jungkook run run như sắp khóc.
"Ôi trời!" anh thở dài thườn thượt. "Em nhìn em xem, em với nó ai to hơn mà sợ? Em chỉ cần lấy ngón chân út, dí nó một cái là chết toi đời nó rồi!"
"Cơ mà em vẫn sợ!" tay chân Jungkook lạnh ngắt.
"Thôi được rồi, em lên phòng khách xem tivi tiếp đi!"
"Vậy em đi nha, bye!! Nhớ nhanh lên, em đói rồi đấy!" cậu nhảy chân sáo lên phòng khách.
Anh mỉm cười nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn đang tung tăng kia. Cậu đúng là đồ trẻ con mà!
Và cho đến tối hôm đó, vẫn là anh cùng cậu bên cạnh nhau. Ngôi nhà dường như đã trở thành thế giới chỉ dành riêng cho cả hai. Chỉ Kim Taehyung và Jeon Jungkook.
Nhưng rồi nó sẽ kéo dài được bao lâu??
END CHAP 28..#JungMi