.
.
.
Cuộc trò chuyện với Eunhye kết thúc, Jungkook lại thừ người ra, tiếp tục suy nghĩ. Làm như thế nào mới gọi là yêu nhỉ? Cậu tự hỏi thế vì chính cậu trước kia cũng không biết bản thân đã thích Jimin từ bao giờ. Đã yêu nhau ra sao? Và cậu sẽ chọn ai đây nhỉ, cậu sẽ bắt đầu yêu ai bây giờ? Hay là.....yêu anh ta? Suy nghĩ đó như có như không loé lên tức thì trong khối óc của Jungkook.
---
Trưa hôm đó, Taehyung không về nhà. Cậu chờ mãi bỗng cảm thấy sốt ruột. Một phần vì đói, một phần cũng vì lo lắng cho quyết định của chính mình. Sau đó, cậu quyết định lái xe đến BeUD.
"Chị! Taehyung...à không, chủ tịch có trong phòng chứ?" cậu đứng ngay cạnh bàn làm việc của Eunhye, mắt liếc liếc về phía cánh của phòng chủ tịch.
"Có, chủ tịch mới vừa đi họp về, còn chưa ăn trưa!" Eunhye vừa chăm chú ghi ghi chép chép vừa trả lời cậu.
"Vậy sao?" Em vào đây!"
"Ừ! Mà khoan, đừng nói với chị, ngài ấy..... là.... đối tượng để yêu của em nhé?!" Eunhye có hơi tò mò về câu trả lời.
"Vâng!" Jungkook tròn mắt chắc nịch.
"OMG!! Mạo hiểm thật nhưng cố lên nhé! Chắc chắn em sẽ thành công, tin chị đi!"
"Được rồi, em vào đây!" cậu cười cười rồi đẩy cửa phòng ra.
"Em không có thói quen gõ cửa à?" anh vừa cặm cụi vào chiếc laptop vừa nói.
"Xin lỗi, vậy để tôi ra gõ cửa!" Jungkook trong đáy mắt đột nhiên cảm thấy có lỗi. Đương nhiên mấy ngày qua cậu đã làm người ngồi kia căng thẳng không ít.
"Thôi không cần! Em tới đây có chuyện gì, sao không ở nhà nghỉ ngơi?!" anh không nhìn cậu, nói.
"Tôi đói, cùng đi ăn với tôi!" cậu bĩu môi ngồi xuống ghế.
"Mấy hôm trước tôi nấu cơm, có bữa nào em chịu ăn cơ chứ?!" anh giả vờ giận dỗi.
"Tại mấy bữa nay tôi có tâm sự!!"
"Tâm sự? Nói nghe thử xem nào?? Để tôi xem là loại tâm sự gì mà em bỏ cả ăn."
"Tôi không nói...có được không?" cậu vò vò vạt áo, lí nhí.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như ngày nào của Jungkook, Taehyung đột nhiên nguôi giận trong lòng về việc của Jimin ban sáng. Không giấu được nhìn cậu bằng tia vô cùng ôn nhu. Cậu đã tươi tỉnh hơn rồi, có lẽ cũng đã suy nghĩ xong chuyện của Jimin.
"Nhưng tôi vẫn không thích ăn với em nữa! Em làm tôi mất hứng rồi!!"
"Thì bây giờ tôi chủ động mời anh đi ăn cơm rồi còn gì!"
"..."
"Hyungie~ cùng đi ăn thôi!" Jungkook bắt đầu giở trò, chạy đến ngồi vào lòng Taehyung.
Anh bỗng giật mình với bắp đùi có chút nặng, mở to hai mắt.
"Sao thế, đi ăn thôi!" cậu hai tay bám lấy cổ anh.
Taehyung hít thở sâu vài cái, ấp úng.
"Cái này là em đang năn nỉ tôi........"
"..."
"Hay đang câu dẫn tôi thế?" Taehyung nhướn mày.
Câu hỏi này..... Jungkook bỗng cứng người! Cậu cũng chẳng để ý nữa. Nhưng nhìn lại, hành động của cậu có vẻ giống câu dẫn hơn! Sau đó liền nhảy khỏi người anh, cười khì khì.
"Tôi sơ ý một chút! Chắc chân anh...mỏi lắm nhỉ?"
"Thôi được rồi! Không sao! Nhưng sau này cứ sơ ý như thế nhé, tôi khuyến khích." anh nhếch lên nụ cười thích thú, sau đó mang áo khoác đi ra ngoài. Khi đi qua bàn làm việc của Eunhye, liền bỏ lại một câu khiến cô không khỏi xúc động.
"Công việc tôi giao cô, khi nào hoàn thành cũng được!"
"Vâng!" cô nhẹ nhàng đáp nhưng lại đang mở cờ trong bụng.
Kookie, em quả là thần hộ mệnh của chị!!Còn Jungkook, khi nhìn Taehyung cầm áo khoác đi khỏi vẫn cứ đứng ngây ra đó.
Thì ra anh ta thích yêu đương kiểu lúc nào cũng động chạm như thế sao?Có trời mới biết, vừa rồi Jungkook chỉ diễn thôi, nhưng lúc ngồi vào lòng là do sơ ý thật. Nhưng cho cùng, cậu vẫn không cảm thấy trong lòng có gì đó đặc biệt. Kiểu như tim đập nhanh hơn chẳng hạn.
Sau đó hai người cùng đi đến nhà hàng. Jungkook thì không cần nói rồi, ăn uống đến chán chê mới nhìn mặt người đối diện được một cái. Dù sao cũng đã tuyệt thực mấy ngày rồi. Vả lại, đồ ăn đối với cậu luôn là thứ khó cưỡng kia mà.
"Có ngon không?" Taehyung ôn nhu.
"Ngon ngon!" cậu gật đầu lia lịa.
"Vậy em no chưa?"
"No căng luôn rồi!" Jungkook tít mắt.
"Vậy chúng ta về thôi!"
"Được!"
Lúc ra khỏi nhà hàng Jungkook mới sực nhớ. Khi nãy chưa có làm cái gì giống hai người yêu nhau hết! Ôi trời!! Vậy mà làm cậu mất cả buổi năn nỉ người nọ đi ăn! Ban đầu, Jungkook còn vạch ra sẵn đi ăn trưa chung là phải vừa ăn vừa nhìn nhau, sau đó gắp thức ăn cho nhau, lại còn phải lãng mạn hơn là nắm tay nữa kia. Nhưng mà suy nghĩ lại thì cái gì cũng không làm. Không những vậy còn bày ra trước mặt anh bộ dạng đói bụng đến thảm thương. Jeon Jungkook bị làm sao thế này?!
Nghĩ lại mà tiếc nuối. Cũng may là anh không có nhìn ra bộ mặt đó của cậu, cứ thế lên xe đưa cậu trở về.
***
Về đến nhà, Jungkook liền lăn ra giường đọc truyện. Mấy cuốn truyện ngắn truyện dài từ lúc chuyển nhà còn để phủ bụi trên chồng sách. Hôm nay sẵn tiện không có việc làm, thôi thì lấy sách ra đọc vậy. Biết đâu lại nạp thêm được vốn liếng yêu đương nào đó.
Bộ dạng Jungkook chăm chú vào những con chữ ngay ngắn trên trang sách ngà ngà vàng, đuôi mắt đôi lúc lại cong xuống thích thú. Khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng còn mυ"ŧ mυ"ŧ cây kẹo bạc hà the the. Taehyung đi tắm ra, nhìn thấy cậu nằm úp trên giường, hai chân đung đưa cũng trèo lên nằm ngay chỗ trống bên cạnh, tay thuận thế ôm ngang eo cậu.
"Làm gì đấy?"
"Đọc truyện!"
Trả lời xong, Jungkook cứ thế tiếp tục chăm chú. Anh cũng chẳng có gì hỏi nữa, ánh mắt săm soi bắt đầu dừng trên khuôn mặt cậu. Những góc cạnh hoàn hảo đều được thu hết vào tầm mắt. Đôi mắt trong veo, hàng mi dài cong vυ"t, cả cánh môi căng mọng. Da thịt mịn màng mềm mại đến nỗi những sợi lông tơ cũng trở nên thật đáng yêu. Hai gò má bầu bĩnh hồng nhuận khiến người ta thật muốn cắn nuốt. Chăm chú ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp, không biết khi nào cằm anh đã tựa lên vai cậu. Bàn tay không an phận đưa lên giựt cây kẹo mυ"ŧ ra, trực tiếp áp môi mình lên môi cậu. Tay còn lại đưa ra sau gáy, ấn đầu cậu sâu vào nụ hôn. Anh liếʍ khẽ hai cánh môi đỏ mọng. Bị vị ngọt lẫn the mát của nó hấp dẫn đến độ không thể dứt ra, chỉ có thể ngày càng lún sâu.
Jungkook thì lại chẳng để tâm mấy, mắt vẫn mở trừng trừng. Nụ hôn như thế này, nó đối với cậu thực quá quen thuộc. Có thể nói ngày nào cả hai cũng làm ra loại tình cảnh này, cũng thường không có cảm xúc như là quyến luyến. Hôn sâu hay phớt nhẹ qua cũng chỉ tồn tại bất ngờ ban đầu, rất nhanh về sau liền không còn cảm giác. Trong truyện hay miêu tả rằng khi hai người hôn nhau, sẽ có xúc cảm gì đó làm tim rung động, rồi hơi nóng từ hơi thở lẫn mùi vị gì đó ngòn ngọt. Jungkook thật ra cũng tò mò, cũng muốn thử một lần để tâm xem cái mà người khác gọi là nụ hôn ngọt ngào có thật sự xảy ra hay không. Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định bỏ cuốn truyện xuống giường, nhắm mắt, đáp trả lại nụ hôn của anh. Taehyung có chút bất ngờ. Nhưng sau đó vẫn là cùng cậu dây dưa triền miên đến tận một lúc sau.
Tại sao Taehyung lại thích cùng Jungkook hôn môi đến vậy? Cũng chỉ vì anh nghiện rồi cái cảm giác ấm áp khi hơi thở của cả hai hoà làm một. Anh say đắm lấy vị ngọt trên đầu lưỡi khi chạm vào môi cậu. Có lẽ vì anh yêu cậu nên nó mới trở nên đặc biệt đến vậy.
Nhẹ nhàng buông môi đối phương, Jungkook đột nhiên im lặng. Cậu bứt rứt với chính mình tại sao lại không cảm nhận được gì hơn ngoài vị ngọt của kẹo có sẵn trong khoang miệng.
"Sao em nhìn tôi mãi thế? Tiếp tục nhé!"
"Thôi đi! Tôi đọc sách." cậu lúc này mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu. Miệng cười cười đẩy anh ra.
Cả ngày hôm đó, nhìn sơ cũng có thể nhận ra tâm tình Taehyung đúng là tốt hẳn lên. Bất cứ lúc nào lên tiếng đều luôn miệng Kookie Kookie! Nhưng anh đâu biết rằng tình yêu mà anh đang nghĩ đến cho cả hai chỉ luôn có mỗi anh ôm ấp trong lòng.
Jungkook nhận ra được điều đó chỉ biết cười trừ. Cậu thật sự không cảm thấy gì từ những hành động thân mật thường xuyên xảy ra giữa cả hai. Cậu cũng hoang mang không biết bản thân phải làm gì tiếp theo. Bỗng chốc, cảm giác có lỗi như có như không xâm lấn suy nghĩ của Jungkook. Đã không yêu anh mà cậu còn cho anh thêm hi vọng. Đến một lúc nào đó, khi anh biết được. Chắc chắn quan hệ của cả hai sẽ không thể cứu vãn được nữa!
END CHAP 22..#JungMi