Chương 18: Đi ăn cùng Jimin

.

.

.

"Anh về rồi sao? Đi đâu thế?" Jungkook nghe tiếng mở chốt cửa, liền biết ngay người nọ đã về, sau đó vừa chăm chú vào tivi vừa lên tiếng hỏi.

"Hóng gió!" nói một câu cụt lủn, anh đi thẳng vào phòng tắm.

"Anh ta bị gì thế nhỉ?"

Cậu khó hiểu nhìn vào cánh cửa phòng tắm đã đóng kia. Rồi cũng chẳng để tâm nữa, cậu nằm xuống giường đọc truyện.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra, anh vừa đi lại chỗ cậu, tay vừa xoa xoa mái đầu ướt sũng.

"Em ăn gì chưa?"

"Rồi!" cậu trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú vào cuốn truyện tranh.

"Với bạn?"

"Ờ!" Jungkook trả lời qua loa, chẳng để tâm mấy vào lời nói.

"Em....biết Jimin từ trước sao?"

"Sao anh biết tôi đi với Jimin?" Jungkook giật mình, rời mắt khỏi cuốn truyện.

"Tôi đã nói việc gì tôi cũng biết còn gì."

"Chỉ là bạn cũ thôi! Gặp nhau rồi ăn một bữa cơm xã giao! Còn anh, anh đã ăn gì chưa?"

"Rồi!"

"Với ai?" Jungkook hỏi theo quán tính.

"Một mình!"

Nói xong, cả hai cũng không tiếp tục trò chuyện nữa. Anh lẳng lặng trèo lên giường ngủ. Cậu thì từ nãy đến giờ vẫn chuyên tâm vào cuốn truyện. Một căn phòng hai người mà cứ như một người ở. Thật tẻ nhạt!

Jungkook bây giờ đã gặp lại Jimin rồi. Trong lòng anh cư nhiên tồn tại một loại dự cảm gì đó bất an. Không biết đến lúc nào cậu rời bỏ anh. Rồi sẽ tới lúc ngôi nhà kia không thể níu giữ cậu ở lại bên anh nữa. Anh cũng thật chẳng còn cách nào khác có thể biến cậu thành của riêng mình. Ngoại trừ khi....cả hai quan hệ với nhau. Nhưng anh sẽ không làm chuyện đó nếu như cậu chưa toàn tâm toàn ý chấp nhận. Anh không muốn cậu không yêu mình nay còn trở nên căm hận!

"Ngày mốt chúng ta quay về Hàn Quốc nhé!" Taehyung vừa nói vừa an ổn nhắm mắt.

"Không phải anh nói muốn ở lại đây chơi sao?"

"Tôi có công việc phải làm rồi! Mà em cũng phải chuẩn bị comeback nữa. Cũng không thể nghỉ ngơi quá lâu!"

"Được rồi!"

***

Sáng hôm sau, lúc Taehyung vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Jungkook chuẩn bị đi đâu đó.

"Em lại đi đâu nữa sao?"

"Hành lí mang theo không có đồ ăn vặt, tôi định đi mua, dù sao ở đây cũng không có gì làm!"

"Vậy đi chung đi!"

"Anh trả tiền nhé!" cậu dùng ánh mắt tinh nghịch xoáy vào anh.

"À quên, anh còn chưa trả nợ cho tôi đâu!" đang lúc quay đi, Jungkook đột nhiên nhớ lại chuyện cũ.

"Nợ gì?"

"Hôn."

"Hôn này sao?" anh vừa nói vừa chu môi tiến về phía cậu.

"Không phải, hôm qua anh hôn tôi hai cái, tôi còn chưa đòi nợ!"

"À! Vậy em muốn tôi trả bao nhiêu? Hay trả bằng hiện vật?" Taehyung nhếch môi, khoanh tay, dựa người vào toilet.

"Hiện vật? Tức là...?"

"Tôi sẽ sẵn sàng bán thân cho em!"

"Thôi đi, đừng ở đó nói nhảm nữa. Tôi mua anh về làm gì? Đằng nào thịt của anh cũng chẳng ăn được. Thay đồ đi, tôi đợi!" cậu cười cười rồi bỏ ra ngoài.

Nụ cười ấy, thật đẹp, cũng thật xa! Đáy mắt anh thoáng ẩn hiện nét buồn rồi đi vào toilet.

Tại siêu thị, hai người, cậu đi trước, anh đẩy xe theo sau, cứ đi vòng vòng mãi vẫn chẳng mua được gì.

"Này, rốt cuộc em muốn mua gì? Tôi nhớ hình như chúng ta đi đủ một vòng rồi!"

"Tôi cũng chẳng biết muốn mua thứ gì nữa!" cậu xoa xoa cằm nhìn qua nhìn lại. Thật sự không có vừa ý thứ gì cả.

"Ồ, chỗ kia có đồ ăn thử kìa, đi không?" Taehyung đứng thẳng người, chỉ về phía xa xa.

"Thật sao? Đi, đi chứ!!" mắt cậu sáng rỡ lên.

Nói rồi hai người chạy đến chỗ ấy, Jungkook sau khi tìm được một chỗ đứng liền cho một miếng bánh trên đĩa vào miệng.

"Thực ngon, anh ăn thử đi!"

"Tay tôi bận đẩy xe, em đút cho tôi!" Taehyung suy cho cùng cũng là viện cớ.

"Xí, xe có gì đâu mà đẩy?" Jungkook bĩu môi nhìn vào rổ xe trống trơn phía dưới.

"Không đút tôi liền bỏ về!" anh vờ làm mặt lạnh.

"Thôi được rồi, đây! Thấy sao?"

"Ăn được!" anh vừa nhai, đầu vừa gật gù. "Ăn được" thực ra là ngon đấy. Nhưng trước giờ anh vẫn chưa từng khen ai hay thứ gì một cách đúng nghĩa. Đồ ngon lúc nào cũng luôn miệng rằng "ăn được", người nào xinh đẹp cũng chỉ vỏn vẹn bằng câu "cũng có nhan sắc". Thực tình không muốn người khác nghĩ bản thân khó ở cũng khó. Nhưng cái gì cũng đều có ngoại lệ cả. Ngoại trừ thói quen cứ luôn miệng khoe mẽ bản thân thì Jungkook là người anh luôn đặt lên hàng đầu. Cậu xinh đẹp sao có thể phủ nhận? Vì nếu cậu chỉ là một người bình thường như bao người thì làm sao có thể cướp đi trái tim của tổng tài băng lãnh như Kim Taehyung tâm phục khẩu phục như vậy.

"Hì hì, cái này tôi ăn mãi không chán, anh mua về cho tôi nha!" cậu cười toe giơ ra trước mặt anh một gói bánh.

"Được rồi!" anh nhìn vẻ đáng yêu hiếm hoi của Jungkook mà bật cười.

Sau đó, cậu lại nhanh chân đi sang chỗ khác. Taehyung nhìn theo bóng lưng cậu một lúc mới dùng cánh tay dài, quơ qua một lượt mấy gói bánh nữa bỏ vào rổ xe. Trong đầu suy nghĩ thích thú. Ngon thì ăn nhiều vào, Jungkookie mũm mĩm thêm một tí lúc ôm xúc cảm hẳn sẽ tuyệt hơn.

Giữa lúc anh ngắm nghía mấy món hàng trên quầy vừa đi ngang, đâu đó vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Kookie?"

"Ồ, Jimin, anh làm gì ở đây?" cậu thoáng ngạc nhiên nhìn người con trai tóc cam khoác chiếc áo lông, hai tay cho vào túi vui vẻ bước tới.

"Anh đi mua ít đồ! Em....và Taehyung cũng mua đồ sao?" Jimin nói đoạn lại nhìn thấy Taehyung đứng phía sau.

"Ừm" cậu thản nhiên đáp lại.

"À phải rồi, lần trước em nói muốn ăn món Hàn! Sẵn đây có quán ăn Hàn Quốc mới mở, vị cũng rất được, chúng ta cùng đến đó nhé!" Jimin vui vẻ yêu cầu. Tay trái rất tự nhiên đặt lên vai nhỏ của Jungkook.

"Được! Đi thôi, sáng giờ tôi cũng chưa ăn sáng!" nói rồi cậu liền đi theo Jimin nhưng sực nhớ hình như mình đã quên gì đó. "Taehyung, anh còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi!"

"Hai người đi đi, tôi không đi!" Taehyung bắt đầu ghen tuông ra mặt. Cậu sao có thể hớn hở thế kia. Lại còn cái tay tên kia nữa, chán sống à?

"Anh làm sao đấy hả? Tự dưng làm nũng với tôi?" cậu xụ mặt, đi lại phía anh ta.

"Tôi làm nũng với em khi nào?"

"Thế sao không đi?"

"Không thích!"

Jungkook nghe vậy, cắn cắn môi. Nhìn ra phía ngoài thấy Jimin đang đứng chờ, trong đầu nảy ra ý tưởng. Xem chừng muốn giải quyết vụ này chỉ còn cách này.

*Chụt*

"Như vậy đã được chưa?" cậu thơm lên má anh ta một cái. Trong đầu nghĩ chắc anh ta lại muốn cậu làm như vậy mới chịu nghe lời. Trước đây toàn như thế.

"Em vừa thơm tôi?"

"Anh không thấy hay sao còn hỏi? Chẳng phải anh là muốn như vậy mới chịu đi hay sao?"

"Em cũng hiểu tôi đó chứ!" anh cười, bẹo má cậu một cái.

Nói rồi, cậu kéo tay anh ra ngoài. Jimin đứng đợi trước cửa từ lúc đến giờ đã nhìn thấy không sót một cử chỉ nào. Tâm trạng khẽ chùng xuống. Nhìn Taehyung có chút không vui.

Cả ba cùng đi chung xe vì anh và cậu lúc đầu đi bộ ra siêu thị. Jimin lái xe, anh ngồi hàng ghế dưới. Còn Jungkook không hiểu sao lại bị kéo lên ngồi ở ghế lái phụ làm Taehyung tức điên. Trên đường đi, Jimin cùng cậu thao thao bất tuyệt đủ điều, đôi lúc Jimin lại quay sang nựng má rồi xoa xoa tóc cậu, chẳng những thế, cậu cũng không cự tuyệt mà đổi lại còn tỏ ra vui vẻ. Màn tình cảm trước mặt khiến anh thật muốn đá văng cánh cửa kéo Jungkook nhảy xuống xe ngay.

Đến nơi, cả ba cùng vào trong một lượt, anh giật tay cậu mạnh về phía mình, cậu va mạnh vào l*иg ngực anh. Còn không quên ngước lên tặng cho tên kia cái đánh.

"Anh làm gì vậy hả?"

"Tôi là người yêu em mà, việc gì cứ sáp sáp lại tên kia thế?"

"Khi nào chứ? Cái này gọi là ghen đấy à?"

"Ờ đó, tôi ghen đến sắp phát điên rồi đây!"

"Tôi với anh đằng nào cũng đâu phải thật. Là anh tự nhận đấy chứ. Nhớ lại đi Kim tổng à! Anh diễn nhập tâm quá rồi đó!" nói xong cậu rời khỏi l*иg ngực anh, đi vào bên trong.

"Jungkook, tôi là rất yêu em, lẽ nào em còn không nhận ra? Em như vậy có phải quá thờ ơ với tôi rồi hay không?"

"Được rồi, Kookie, em gọi món đi?" Jimin vui vẻ đưa menu cho cậu ngồi phía đối diện.

"Ừm, cho em món này, món này, cảm ơn!" chọn xong cậu đưa lại menu cho phục vụ.

"Hai vị dùng gì ạ?" phục vụ nhìn Taehyung cùng Jimin.

"Giống em ấy!" cả hai không hẹn mà cùng chỉ về hướng Jungkook.

"Được ạ, xin quý khách chờ ít phút!" nói rồi cậu phục vụ đi mất.

"Hai người cũng có chung khẩu vị sao?" cậu phấn khích nhìn về hướng hai người.

"Chắc vậy!" lại tiếp tục đồng thanh.

"Hai người có vẻ hợp nhau lắm đó!" Jungkook cười cười thích thú.

Taehyung cùng Jimin cũng nhìn theo Jungkook mà cười rộ. Nhưng khuôn mặt không thể giấu được sự giả tạo. Hai bọn họ hợp nhau đến đáng giận rồi.

Sau khi nói chuyện một hồi, thức ăn cuối cùng cũng được dọn lên.

"Mời mọi người cùng ăn!" không nói nhiều, Jungkook liền thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt.

Hai người kia không nói gì, cũng cúi xuống chăm chú.

"Kookie, từ từ thôi, dính hết ra miệng rồi này!" Jimin vừa cười vừa lấy khăn lau cho cậu.

"Kookie ah, ăn thêm cái này nhé!" anh gắp một miếng thịt sang cho cậu.

"Được được!" Jungkook không từ chối, vả lại còn tiếp nhận rất nồng nhiệt.

"Kookie, uống nước này!" Jimin đưa ly nước tới cạnh cậu.

"Được rồi!!" cậu vừa nói xong, chiếc thìa trên bàn bỗng rơi xuống. Anh nhanh tay chụp được.

"Đây, của em!"

"Cám ơn!"

Vì cơn đói trong dạ dày khiến cậu ăn rất ngon, chẳng còn để ý gì đến hai người, một tên ngồi đối diện, một tên ngồi kế bên. Cứ luôn miệng "Kookie Kookie"! Mọi người trong nhà hàng không khỏi cười thầm. Nhận ra có điều gì đó không được tự nhiên, cậu bỗng ngưng mọi hoạt động của cơ miệng lại, nhỏ giọng.

"Hai anh, ăn đi cho tôi nhờ!"

"Được, anh ăn đây!" hai người lại một lần nữa đồng thanh. Trước khi cúi xuống ăn còn không quên lườm nhau một cái.

Ăn uống xong, Jimin lái xe đưa cả hai về lại khách sạn. Có lẽ bữa ăn vừa rồi thật sự đáng nhớ đối với hai người nào đó. Cái cảm giác phải liên tục ăn vào nhưng không thể nuốt nổi mới thực sự đặc biệt!

"Jungkook, khi nào em về lại Hàn Quốc?" Jimin đang lái xe, bỗng quay sang hỏi cậu.

"Ngày mai!"

"Ồ!"

"Có việc gì sao?"

"À không!" không nói gì thêm nữa, hắn chăm chú vào lái xe.

Về đến khách sạn, trước khi vào Jimin còn ôm cậu một cái để chào tạm biệt. Lên đến phòng, cậu liền nằm vật ra giường ngủ. Thực sự là "căng da bụng trùng da mắt" a. Đang mơ màng, bỗng cậu có cảm giác bị nhấc bổng lên.

"Nè, làm gì đấy, thả tôi xuống nhanh lên!" cậu đánh bồm bộp vào ngực tên kia, chân tay dãy giụa.

"..."

"Ơ, có nghe không? Kim Taehyung!"

"Vào tắm cho sạch!" nói rồi hắn thả cậu vào bồn nước. Bõm một cái nước đã chạy tọt vào mũi. Cái lạnh giá của nơi đây dường như thấm nhuần vào từng giọt nước. Buốt đến từng lỗ chân lông.

"Aishh, cái tên này, còn không biết chuẩn bị nước ấm nữa!" cậu ngồi đá nước bắn tung tóe ra sàn. Hắn mặc kệ, đóng cửa đi ra ngoài.

Em rốt cuộc là thế nào đây?? Ai cũng có thể ôm sao??

END CHAP 18..

#JungMi