- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
- Chương 14: Kí ức không thể quên
Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
Chương 14: Kí ức không thể quên
.
.
.
"Kookie, em là của anh!" thân ảnh cường tráng của Taehyung gắt gao ôm lấy cậu. Bàn tay ấm áp mơn trớn từng tấc da thịt, mười đầu ngón tay trượt đến đâu đều khiến chỗ cơ thể đó mẫn cảm run rẩy. Xúc cảm tê dại tựa luồng điện chạy dọc sống lưng, mang người ta đến một thế giới khác có những xúc cảm mãnh liệt đến cùng cực.
"Arg......Taehyung ah...."
Anh dùng tay nhẹ nhàng bao lấy bắp đùi săn chắc nhỏ nhắn của Jungkook do trước đây tập nhảy. Chậm rãi tách hai chân cậu ra, sau lại đưa thứ gì đó vừa trơn vừa mát vào hậu huyệt cậu. Vật lạ lần đầu xâm nhập cư nhiên không tránh khỏi một trận đau rát.
"Ah, đau!" mắt Jungkook đã đọng một tầng nước. Cơ thể bé nhỏ gồng lên trông thập phần khó khăn.
Tiếp đó, anh cho thêm một ngón nữa, rồi một ngón nữa vào hậu huyệt khuyếch trương. Không chịu được sự căng cứng mới mẻ ấy, Jungkook đương nhiên chịu không được mà khóc thét lên.
"Tae......thật sự không thể cho thêm.....arg..."
Hình như anh vẫn chẳng nghe thấy lời nói của Jungkook. Cứ thế dùng ba ngón tay trừu sáp hậu huyệt nhỏ của cậu.
"Không được! Mau mau lấy ra!"
"Kiên nhẫn một chút, rồi sẽ hết đau Kookie!"
Nói rồi anh lại tiếp tục trừu sáp mạnh mẽ hơn. Hậu huyệt cậu đau đớn đâu biến mất, thay vào đó cái khó chịu ngứa ngáy mỗi lúc một lớn. Một lúc lâu sau đó, anh mới chịu rút tay ra. Jungkook nhũn người nằm úp sấp xuống giường.
Nghĩ rằng đã kết thúc, Jungkook mới an tâm khép mí mắt. Cho đến khi cảm nhận được động tác Taehyung nâng hông cậu cao hơn, lại một lần nữa tách hai chân cậu ra, đến lúc đó, Jungkook mới giật mình.
"Đừng mà!"
Ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, Jungkook vội vàng cự tuyệt. Ra sức yếu ớt vùng vẫy, tay hễ với được vật gì liền ném nó đi. Gối nằm, chăn bông, cả điện thoại cũng đáp xuống nền đất nứt vài đường. Lúc này drap giường đã có mấy phần nhàu nát. Cảnh tượng phải nói ra có chút hoang tàn. Nhưng cuối cùng, sức cậu vẫn không bì được anh. Cứ thế, cự vật đã ở trước huyệt động. Chỉ cần một cú thúc thật mạnh thật sâu vào lỗ huyệt nhỏ của cậu, anh sẽ lấy đi lần đầu tiên quý giá của cậu.
"Không....không....đừng mà.... đừng.......ahhhh!!!"
*Reng reng reng*
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Jungkook thoát khỏi giấc mộng. Cậu ôm lấy ngực, thở gấp. Mồ hôi trên trán liên tục rịn ra. Phía sau lưng áo đã ướt một mảng. Là..là mộng xuân sao?? Jungkook nhìn xuống phía dưới đang thực khó chịu của mình, trong đầu chồng chất cảm xúc hỗn độn làm cậu ngồi trơ ra một hồi lâu. Sau đó khi nhớ ra, mới hốt hoảng nhìn dáo dác xung quanh phòng. Thật may, anh ta đi làm rồi. Nếu anh ta còn ở đây, cậu nhất định một nhát đâm chết chính mình!
"Sao lại có thể như vậy chứ?" cậu day day thái dương. Không hiểu sao chính mình lại mơ làm điều đó với anh ta. Có phải bị ảnh hưởng từ lúc tắm chung tối hôm qua hay không?
Bật điện thoại lên, cái tên duy nhất hiện trên màn hình là Kim Taehyung, nhìn một lúc Jungkook liền chột dạ. Anh nhắn bảo cậu chuẩn bị hành lí, chiều 3h sẽ cùng anh xuất ngoại.
Chán nản bước xuống giường vệ sinh cá nhân. Sau đó xuống dưới nhà ăn sáng do anh ta chuẩn bị. Việc này dường như đã trở thành thói quen do cách mà cậu dựa dẫm vào anh tạo ra. Dọn dẹp chén bát xong, định gọi điện cho Yoongi hyung nhưng chợt nhớ ra anh đang trong tour diễn nên cũng không dám làm phiền nữa. Sau đó chợt nhớ ra tấm danh tiếp của chị Eunhye, không chần chừ bấm số gọi đi. Nhưng đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, đáp lại cuộc gọi của cậu chỉ là giọng nói quen thuộc của tổng đài. Hình như chị đang bận nên không nghe máy. Chán nản để di động lên bàn, Jungkook trải người dài ra sopha, hai chân để thõng xuống đất khẽ đung đưa. Kim Taehyung, anh ta thật kì lạ mà. Đường đường là một tổng tài, theo miệng người đời là vô cùng tài giỏi, thế mà cớ gì một lịch trình cho cậu cũng không chịu sắp xếp. Đã thế còn hào phóng chi một đống tiền cho staff với quản lí của cậu đi du lịch Châu Âu. Chẳng hiểu anh ta nghĩ cái gì nhưng riêng cậu lại đang chán đến sắp "thăng thiên" rồi đây. Nghĩ đến đó Jungkook lại không ngăn được mà thở dài.
Sau đó một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Jungkook, cậu quyết định ra ngoài hóng gió một mình. Dù sao hít thở không khí bên ngoài vẫn là tốt nhất.
Mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng, khoác thêm bên ngoài áo len mỏng dạo bước trên con đường Seoul nhộn nhịp. Con đường đông đúc vậy mà nhiều lúc cũng vui. Nghe được tiếng bán hàng của các thím, tiếng mặc cả của khách khứa rồi tiếng nói cười rôm rả của các cô cậu sinh viên. Lâu lâu lại có vài fan đến xin chụp hình cùng cậu, cậu liền vui vẻ nhận lời. Chụp xong, các fan có hỏi cậu mấy câu rồi đi. Một mình cậu bước tiếp con đường đó, chẳng mấy chốc, cậu đã dừng chân trước cổng trường đại học ngày xưa. Đây là một điểm đến không chủ ý. Vốn Jungkook đã không tự quyết định được sẽ đi đâu, nhưng có lẽ con đường này muốn để cậu trở lại nơi đây. Vẫn là mái trường quen thuộc như ngày nào, vẫn là những gánh hàng rong mà cậu hay ăn mỗi lúc tan học và đâu đó vẫn còn sót lại những kỉ niệm đẹp đẽ giữa cậu và......anh.
Jimin à, bây giờ anh sống có tốt không??
Jungkook bất giác bật cười khi chính mình lại hỏi điều đó. Phải, anh với cậu đã không còn là gì lâu lắm rồi! Nghĩ vậy, cậu quyết định bỏ những chuyện đó sang một bên, mua thật nhiều quà vặt về vừa ăn vừa xem tivi. Những món ăn vặt này trước đây đã từng rất thịnh hành với những sinh viên như cậu.
Sau một hồi chen chúc, cậu cũng túi lớn túi nhỏ mà xách về. Gương mặt tươi cười hiếm thấy.
Về đến nhà, cậu ôm hết đống đồ lên phòng ngồi ăn. Bật âm thanh tivi thật lớn. Như vậy thật thoải mái a~
Món nào cậu cũng thử một miếng, nếm một miếng. Đến trưa, đồ ăn cũng hết dần. 12h, Taehyung về đến nhà, vừa bước vào phòng liền có đủ loại mùi vị thức ăn xộc vào mũi đến gay gắt, còn có cả tiếng nhạc xập xình bên lỗ tai.
"Em tính mở quán bar tại nhà sao?" anh cởϊ áσ khoác, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thấy gương mặt quen thuộc của anh ta, Jungkook dường như bị gợi nhớ về mộng xuân ban sáng mà đỏ mặt. Sắc đỏ giống như đĩa tương ớt kia, sợ đâu sẽ nổ mất.
"Em làm sao thế? Sao mặt lại đỏ thế kia? Không phải đổ bệnh đó chứ?" anh đưa tay sờ trán cậu. Sau đó ôm trọn cả bầu má của Jungkook để kiểm tra nhiệt độ.
Lại là bàn tay ấm áp đó của anh làm cậu có chút giật mình. Cậu vội đẩy tay anh ta ra, quay sang ngượng ngùng nói một câu.
"À phải, anh ăn gì chưa?"
"Đừng nói là em sẽ xuống bếp nấu cho tôi ăn nhé!!" Trên trán anh dường như mấp máy hai chữ "bất an" với câu hỏi của Jungkook.
"Không nhưng nếu anh muốn tôi sẽ thực hiện!"
"Thôi không cần! Mà mấy thứ này là gì đây?" nói rồi anh chỉ xuống đống đồ ăn vặt. Khuôn mặt tò mò đến ngây ngô hết mức có thể.
"Là đồ ăn vặt đấy, ngon lắm, trước kia tôi cùng Ji......à không, trước đây tôi từng ăn đấy! Muốn nếm thử không?" Jungkook hào phóng mời chào, không phải cậu tốt đột xuất đâu, chỉ tại cậu no rồi.
"Được!"
Nói rồi cậu gắp một món cậu thích nhất cho vào miệng anh ta.
"Thấy sao? Ngon đúng chứ?"
"Cũng tạm gọi là ăn được!" Đảo đảo thức ăn trong khoang miệng, anh tập trung nhận xét.
"Vậy muốn ăn nữa hay thôi?"
"Ăn!" Taehyung liếc nhìn cậu, cười rộ lên. Bộ dạng ôn nhu đó đối với Jungkook thực quá đỗi lạ lẫm. Người như anh ta thực sự có thể cười ra như vậy sao? Jungkook lại chăm chú dùng ánh mắt xoáy sâu vào khuôn mặt ai kia. Có lẽ là để xác định xem hình ảnh vừa rồi là thật hay chỉ đơn giản là ảo giác. Nhưng sau đó anh ta vẫn không có cười như thế nữa, Jungkook rất nhanh liền cắt đứt ánh mắt đang hướng về anh ta.
Cậu cứ thế gắp cho anh ta hết món này tới món khác. Chẳng mấy chốc mà thức ăn đã sạch trơn! Đúng lúc đó, tivi phát sóng lại concert của Yoongi hyung lúc ở Hàn. Mắt Jungkook tựa hồ như được bật sang chế độ đèn pha ô tô.
"Ah, Yoongi hyung kìa!" cậu reo lên vui mừng như một đứa trẻ.
"Chỉ vậy thôi cũng khiến em phấn khích sao?" anh nói có chút ghen tuông.
"Tất nhiên rồi, hyung của tôi lên tivi thì tôi phải phản ứng khác chứ!" cậu vẫn cứ chăm chú vào màn hình mà trả lời.
"Mà em đã soạn đồ hết chưa? Còn khoảng một tiếng rưỡi nữa phải ra sân bay rồi đấy!"
"À quên mất! Ngài Kim à, ngài có thể soạn giúp tôi được không?" Jungkook đan hai tay vào nhau rồi kê xuống cằm. Bộ dạng ra vẻ đáng thương hết mức.
"Em..."
"Thôi mà!! Soạn đồ giúp tôi đi! Làm ơnnnnn~" mắt Jungkook to tròn hết cỡ, chớp chớp ngây dại.
Ha, chỉ vì một buổi phát sóng mà em chịu ngỏ lời năn nỉ tôi đó hả?? Công nhận, Min Yoongi cũng quan trọng với em quá nhỉ!!
Anh thở dài, cuối cùng vẫn là chịu thua cậu. Đừng bảo anh nhu nhược, thay vào đó hãy trách tại sao anh lại quá yêu thương con người mang tên Jeon Jungkook.
END CHAP 14
#JungMi
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]
- Chương 14: Kí ức không thể quên