.
.
.
Sáng hôm sau, vẫn là anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi đi làm. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng tác phong của một tổng tài trong anh vẫn không hề thay đổi. Khuôn sắc nghiêm nghị khiến người ta luôn phải kính cẩn cúi đầu. Tập đoàn BeUD dạo này rất bận rộn với dự án hợp tác cùng tập đoàn thời trang có tiếng ở Úc- P.O.T. Nhưng qua đó, nếu hợp tác lần này thành công, BeUD sẽ có cơ hội được mở rộng thêm nhiều chi nhánh con tại đất nước xinh đẹp này! Mặc dù bận rộn biết bao chuyện lớn nhỏ của tập đoàn, nhưng mỗi khi có thời gian, anh luôn dành nó để giám sát tình hình công ty giải trí hay đúng hơn là để mắt đến Jungkook. Với quyền lực và tài năng thiên bẩm của anh về quản lí tập đoàn, công ty giải trí này đối với anh chỉ cần một ngón tay cũng đủ để nó trụ vững. Thẳng thắn mà nói, ở công ty giải trí, Kim Taehyung không cần ra mặt cũng có người trợ lí khác đảm đương mọi việc theo yêu cầu. Chỉ là đối với Jungkook, đảm đương được cậu, có lẽ rất khó.
"Thưa chủ tịch! Ngài mới tới!" tất cả nhân viên đều tập trung ở sảnh đón tiếp.
"Được rồi! Mọi người làm việc tiếp đi! Thư kí Jung, hợp đồng thế nào rồi?"
"Thưa chủ tịch, bên họ đang xem xét yêu cầu của chúng ta, khi nào có quyết định, họ sẽ lập tức liên lạc!"
"Tốt lắm, bằng mọi giá phải có được dự án lần này!"
Vừa vào phòng làm việc, anh đã phải vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn. Hết đọc rồi nghiên cứu rồi đến phê duyệt. Mấy ngày nay liên tiếp đều diễn ra tình trạng như thế này, anh quả thực, hoàn cảnh đã nuôi dưỡng ra một con người sắt đá chăng? Tốc độ và hiệu quả làm việc của anh lúc nào cũng làm nhân viên choáng váng một trận. Liên tục đến 11h trưa, cuối cùng cũng hết việc, Taehyung thở hắt ra, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, bỗng anh nghĩ đến cậu chắc có lẽ giờ này ở nhà chắc hẳn sẽ rất buồn chán. Nhất định phải làm tốt công việc, đến khi kết thúc sẽ cùng cậu du lịch một chuyến.
Nghĩ đến đó, Taehyung lại cầm lấy điện thoại, gọi cho Jungkook.
"Alô" đầu dây bên kia bắt máy.
"Jungkook?"
"À thật ngại quá, em ấy hiện giờ đang tắm, không tiếp điện thoại được, có chuyện gì cứ nói lại với tôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời!" Yoongi từ tốn giải thích.
Taehyung trừng mắt ném điện thoại đi.
Jeon Jungkook, em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Lại còn dám lui tới nhà người khác tắm rửa sao? Anh lúc này đã giận tới nỗi mắt hằn lên tia máu. Nắm chặt nắm đấm, nệm xuống bàn.
Có vẻ như em càng lúc càng phóng túng với người khác rồi!***"Ai gọi thế hyung?" cửa phòng tắm mở ra. Jungkook trên người là chiếc áo thun trơn cùng quần bò ôm bước ra.
"Hyung cũng không biết, không có nói tên! Mà người em còn dính bột mì kìa, đi vào tắm lại đi!"
"Vậy sao?" Jungkook thở dài thườn thượt. Không biết tại sao lại cao hứng sang nhà Yoongi hyung học làm bánh. Giờ thì khổ rồi!
Tắm xong, cậu lại tiếp tục lăn vào bếp. Chẳng hiểu tại sao bản thân lại mong muốn tự hoàn thành một chiếc bánh cho riêng mình. Phải chăng là đã lâu không chuyên tâm vào làm gì nên bây giờ có chút nhớ cái cảm giác bản thân gắng hết sức.
Hì hục mãi, cuối cùng với sự trợ giúp của Yoongi hyung một chiếc bánh kem dâu nhỏ đã được ra lò. Lớp kem trắng muốt cùng vài ba lát dâu tây trang trí có thêm hạnh nhân rang xay nhuyễn vàng rụm phủ trên bề mặt. Nhìn rất ngon mắt nha~
"Ha~ cuối cùng cũng xong rồi!" cậu cười híp mắt. "Mà thôi chết, đã trễ vậy rồi sao?? Em về luôn nhé hyung!"
Nhìn qua đồng hồ cũng đã hơn 7h tối. Cậu liền cẩn thận gói bánh kem lại rồi ra về.
"Ừ em về đi, bữa khác lại sang chơi với hyung!" anh tiễn cậu ra cổng.
***
*Cạch*- về đến nhà, Jungkook liền hớn hở lao xuống bếp. Bánh kem hẳn sẽ ngon lắm!
"Em đi đâu giờ này mới về?" Anh đứng dựa lưng vào tủ lạnh, nhàn nhã nuốt ngụm nước mát vào bụng.
Jungkook nhìn anh ta một lúc, suy nghĩ gì đó lại cười cười.
"Anh.....lại đây!"
Ít khi nào Jungkook nhờ vả anh việc gì, đây là lần đầu tiên. Không chần chừ, Taehyung liền bước lại theo từng cái vẫy tay của cậu.
"Có việc gì??
"Nhắm mắt lại đi, sau đó há miệng ra!" ánh mắt Jungkook có gì đó bí bí ẩn ẩn.
Mở miệng không chút chần chừ, sau đó liền có cảm giác thực mềm, thực thơm, béo béo của kem vani, lớp bông lan mềm xốp, vị dâu vừa chua vừa ngọt, cả một chút mặn mặn của hạnh nhân nữa. Tất cả đều tan chảy, trôi tuột xuống cuống họng.
"Thấy sao hả?" hai mắt cậu sáng rực, có vẻ mong chờ câu trả lời từ người đối diện. Đối với Jungkook lúc này, hình như chỉ có câu trả lời kia là thực sự quan trọng, ngay đến cả ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cậu đến giờ cậu cũng không để ý. Thực ra anh là đang rất thích cảm giác gần gũi này của cả hai. Kiểu như anh đã tiến thêm được một bước rồi.
"Để xem..."
"Sao? Ngon đúng chứ?"
Taehyung có chút hài lòng gật gù, chép chép vị bánh kem vẫn còn đọng lại trong vị giác.
"Với tài năng của tôi, không cần nếm thử tôi cũng biết nó ngon mà!" cậu cười vỗ ngực đầy tự hào.
Bỗng nhiên, Taehyung dùng hai cánh tay rắn chắc kéo Jungkook lại gần, hôn sâu. Đồng tử Jungkook mở to, cảm nhận hương vị mê mẩn xộc vào mũi. Vị ngọt từ chiếc bánh còn đọng lại trên môi anh khiến cậu mê luyến, cậu như bị nó thôi miên mà tiếp tục nhướn người tìm kiếm thêm nữa vị ngọt ngào ấy. Nhưng đối với anh, nó không khác nào đáp trả lại nụ hôn một cách nồng nhiệt. Vờn nhau được một lúc, Jungkook bắt đầu nhận ra điều mình đang làm có gì đó không đúng. Cậu đẩy người đối diện ra, ôm khuôn mặt đỏ ửng chạy nhanh vào toilet.
"Mày làm sao vậy Jungkook à?!" cậu thở hồng hộc, tim trong l*иg ngực lúc này như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Jungkook! Ăn tối thôi, muộn rồi!" Taehyung đứng bên ngoài gõ cửa.
"...."
"Em không ra tôi ăn hết bánh ngọt!"
"Không được!" Jungkook vội vàng mở cửa. Quả thực, điểm yếu của Jungkook rất dễ tìm nha.
"Vậy còn không mau ra ăn cơm!"
Jungkook cúi gằm mặt, cậu cũng chẳng hiểu vì sao lại xấu hổ như thế! Trong khi đó, anh ta nhìn thấy biểu hiện đáng yêu kia của cậu thì không khỏi bật cười. Nhưng chỉ là nụ cười bật ra một cách lén lút mà thôi.
Bữa ăn như cực hình cuối cùng cũng kết thúc. Hai người ngồi đối diện nhau ăn uống trong im lặng. Cậu không dám ngẩng đầu lên nhưng cậu có thể cá chắc rằng tên kia đã nhìn cậu không rời một giây. Hôm nay, cậu là người dọn dẹp chén bát. Cậu cũng chẳng hiểu mình rốt cuộc như thế nào lại đi làm chuyện này. Từ khi cậu lỡ đáp lại nụ hôn của tên kia, cậu đã không còn hiểu nổi chính mình kì thực đang bị cái gì nữa?
Dọn dẹp xong cả, Jungkook chậm chạp leo lên phòng. Thật may, anh ta đang làm việc nên không có ở đây. Tắm rửa sạch sẽ, đang định đi ngủ thì điện thoại bỗng có tin nhắn.
"
Cho em ba giây. Sang đây!"- Taehyung."
Mắc gì? Tôi đang buồn ngủ, tôi đi ngủ!"- Jungkook."Vậy rốt cuộc em muốn lấy nhà lại nguyên căn hay là khu đất trống?"- Taehyung. *RẦM* cửa phòng anh ta bị dập mạnh.
"Bây giờ anh muốn sao?" sắc mặt Jungkook đằng đằng sát khí. Cậu chính là muốn nghỉ ngơi, muốn đi ngủ. Nhưng tên Kim Taehyung lại bằng một tin nhắn ngăn cản cậu. Ức chế lắm!
"Tôi muốn em ngồi đây, trong khi tôi làm việc!" anh ta chỉ tay về phía bộ sopha cách bàn làm việc không xa. Trên miệng giương lên nụ cười, tuy rất đẹp nhưng đối với Jungkook mà nói thì nó chính là một loại "mắt mèo".
"Đúng là chướng khí!" cậu bực dọc, nhưng vẫn làm theo ý muốn của anh ta.
Taehyung nhìn cậu, mỉm cười rồi lại làm việc tiếp. Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua. Không biết từ lúc nào, Jungkook đã thϊếp đi. Tay chân cuộn tròn lại vì lạnh, lại thêm việc cậu đang mặc pijama heo hồng anh mới mua nên tự dưng trở nên đáng yêu đến lợi hại. Anh ngẩng lên nhìn cậu, bắt gặp hình ảnh đó, không kìm được mà dừng công việc, bước chân chầm chậm tiến lại chỗ cậu.
Hai ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi gò má vừa căng mịn, mát lạnh của Jungkook, thật muốn cắn một phát. Cảm nhận được nhịp thở đều đều của cậu, anh bỗng cảm thấy bình yên đến lạ. Mệt mỏi dường như biến đi đâu mất. Kì thực, khi nãy Jungkook về nhà, anh đã định phạt cậu một trận vì dám ở nhà nam nhân khác làm những chuyện cấm kị. Nhưng cậu không những vui vẻ trở về mà còn chủ động cho anh nếm thử chiếc bánh chính tay cậu làm. Có hay không còn đáp trả lại nụ hôn bất ngờ từ anh. Thật sự, anh không phải không giận mà là không thể giận cậu được nữa rồi! Anh đã yêu con người này đến nỗi đánh mất đi chính mình. Có lẽ vậy!
Nhìn bộ dạng Jungkook say sưa ngủ ngon đến thế, anh thực hài lòng, anh hài lòng với cuộc sống hiện tại. Được ở bên cạnh người anh thương, được nấu ăn cho cậu, được hưởng thụ cái mà người ta gọi là bữa cơm gia đình, được chờ đợi ai đó.....
Phải rồi, trước khi có em, cuộc sống của tôi đã từng rất vô vị, Jungkook!...
Và phải rồi, tôi rất sợ rằng sẽ đánh mất em!END CHAP 11#JungMi