Chương 10
Hoàng Tuấn Khải ôm Kiều Nhã Linh bơi lên bờ, anh nhấc cô lên trước, sau đó mới lên sau. Kiều Nhã Linh vừa lên bờ liền nằm bò ra, mệt mỏi thở dốc. Quần áo trên người cô ướt sũng, người rét run cầm cập. Hoàng Tuấn Khải lại không có chút hề hấn gì, nhìn anh vẫn rất bình thản thong dong, khác hẳn bộ dạng chất vật của cô
Hoàng Tuấn Khải nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của cô, anh phê bình: “Em nên tập luyện thể thao nhiều vào, cố gắng học bơi nữa, yếu ớt như vậy đến lúc gặp chuyện gì thì biết làm thế nào.
Kiều Nhã Linh khó nhọc mở mắt nhìn anh: “Không cần anh quản.
Hoàng Tuấn Khải không buồn nhiều lời với cô nữa, cả người anh nhớp nháp vô cùng khó chịu. Anh đang mặc bộ vest, nước thấm vào khiến bộ quần áo nặng trịch. Anh cởϊ áσ khoác bên ngoài ra, sau đó cởi khuy áo trên chiếc áo sơ mi bên trong.
Kiều Nhã Linh không thấy tiếng động gì từ anh, hơi thắc mắc quay lại nhìn, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hồn. Chiếc áo sơ mi trắng bó sát lên người Hoàng Tuấn Khải trở nên trong suốt, có thể lờ mờ nhìn ra những múi bụng như ẩn như hiện dưới lớp áo. Bàn tay to lớn của anh lần cởi từng chiếc khuy, cơ ngực màu đồng rắn chắc rộng lớn của anh hiện ra. Anh cởi hẳn áo, vứt xuống đất, những đường nét mạnh mẽ nam tính của người đàn ông đập vào mắt Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải vẫn thường xuyên tập thể thao, cho nên người anh vô cùng rắn rỏi. Cơ thể anh rất đẹp, tỉ lệ cân xứng, chân dài vai rộng, gương mặt lại đẹp như tạc, không khác như những người mẫu nam trong các tạp chí nổi tiếng. Nước trên tóc anh nhỏ từng giọt, chảy xuống ngực, xuống từng múi bụng, rồi biến mất nơi cạp quần.
Kiều Nhã Linh bị cảnh tưởng nóng bỏng này làm cho mơ màng. Cô nhìn chằm chằm vào người anh, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.
“Em nhìn gì?” Anh bất thình lình lên tiếng. Kiều Nhã Linh giật mình, bị anh bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt nói: “Anh, anh, đồ không biết xấu hổ, anh cởϊ áσ ra làm gì?” Hoàng Tuấn Khải khó hiểu nhìn cô: “Em không thấy quần áo anh đã ướt cả rồi à, mặc vào rất khó chịu”
Cô lắp bắp phản kháng: “Dù sao cũng không nên cởi đồ trước mặt người khác chứ!”
Anh cởϊ áσ xong, sờ tay vào cạp quần, hình như muốn cởi nó ra nốt. Kiều Nhã Linh hét lên, đứng dậy bỏ chạy. Chạy được mấy bước đã bị Hoàng Tuấn Khải túm trở lại, anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, buồn cười nói: “Chạy gì mà chạy, cũng có phải lần đầu nhìn thấy đâu.”
“Thế cũng không có nghĩa là anh có thể cởϊ áσ trước mặt tôi như vậy!”
Hoàng Tuấn Khải sờ quần áo trên người cô: “Đồ của em cũng ướt hết rồi, mặc vào coi chừng nhiễm lạnh đấy!
Cô bực bội tránh bàn tay đang sờ mó lung tung của anh, nói: “Thế thì sao, chẳng nhẽ tôi cũng cởϊ áσ như anh à?”
Hoàng Tuấn Khải cười cười: “Nên thế”
Kiều Nhã Linh giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh, nhưng sức lực anh rất mạnh, cô chạy không nổi. Cô xấu hổ che mặt lại, tức tối nói: “Anh có thói quen cho người khác xem mình cởi đồ à? Chắc làm nhiều lần lắm rồi nên mới thành thạo như vậy nhỉ?”
“Sao hả, em ghen à?”
“Ai thèm ghen!”
Hoàng Tuấn Khải điềm nhiên nói: “Có cởi cũng chỉ cởi cho em xem.
“Anh… vô liêm sỉ
Kiều Nhã Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mặc quần áo vào đi, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái trò gì không biết.
Có thân hình đẹp nên muốn khoe khoang với người khác chắc”
“À, thì ra em thấy thân hình anh quá gợi cảm nên không kìm lòng được à? Thế nào, có muốn thử chút không?”
Kiều Nhã Linh bực bội gắt lên: “Có ma mới thèm!”
Hoàng Tuấn Khải xoay người cô lại, gạt tay cô đang che mặt ra. Kiều Nhã Linh vội vàng nhắm mắt lại. Hoàng Tuấn Khải bật cười, sao cô lại có thể đáng yêu như vậy kia chứ. Anh không kìm được suy nghĩ muốn chọc ghẹo cô.
“Đều đã ngủ với nhau cả rồi, còn chỗ nào trên người anh mà em không rõ nữa chứ?” Anh cất giọng mờ ám, ghé sát vào tai cô nói.
Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, khıêυ khí©h nói: “Ồ, ý anh bảo là cái người thân hình xấu xí, thể lực yếu ớt, không có chút kỹ thuật đó hả?”
Hoàng Tuấn Khải đen mặt, cô dám chế anh à? Anh kéo cô lại gần mình, da thịt nóng bỏng của anh dính vào người cô, đôi mắt đen như mực thâm thúy cuốn chặt cô.
“Thể lực yếu ớt? Không phải tối hôm đó có người rêи ɾỉ không ngừng, còn cầu xin anh dừng lại à?”
Kiều Nhã Linh vội vàng bịt miệng anh lại, gương mặt nóng bừng.
“Anh… anh đừng có mà nói bừa”
Hoàng Tuấn Khải nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang bịt lấy miệng anh. Anh hơi hé miệng, liếʍ vào lòng bàn tay cô. Kiều Nhã Linh hoảng hốt rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh.
“Anh đúng là đồ biếи ŧɦái!”
Anh siết chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, cúi đầu nhìn cô.
“Kích cỡ và sức lực của anh như thế nào, chẳng nhẽ em còn không rõ sao? Hửm?”
“Yếu xìu!” Kiều Nhã Linh cứng miệng nói, cố tình chọc tức anh.
Cô gái này đúng là không còn biết sợ anh nữa rồi. Anh cúi đầu cắn vào bờ vai cô, cô kêu lên một tiếng. Anh liếʍ nhẹ, cắи ʍút̼, để lại một ấn ký đỏ ửng trên da cô. Cảm giác mềm mại ngọt ngào ấy khiến anh đê mê, đôi môi dịu dàng của anh đáp lại trên cổ cô. Kiều Nhã Linh bị hành động của anh làm cho kinh sợ, cô dùng hết sức đẩy anh ra.
“Anh làm gì thế?”
“Cho em trải nghiệm một lần nữa, sau đó đánh giá lại.”
Giọng anh khàn khàn, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô.
“Không phải lúc đó em là người quyến rũ anh à? Chủ động câu dẫn anh, anh chính là bị em đưa vào tròng đấy. Lại còn không chịu trách nghiệm, bỏ đi biền biệt. Em nói xem, anh phải trừng phạt em thế nào đây?”
Anh cắn vào thùy tại cô, day nhẹ. Thân thể Kiều Nhã Linh thoảng run lên, cô cố gắng đẩy anh ra. Đúng là cô là người đã chủ động lên giường với anh, vì uống rượu say mà không khống chế được bản thân, làm điều mà đến tận bây giờ cô vẫn còn thấy hối hận. Nếu ngày đó cô không bước vào căn phòng ấy, có lẽ thảm kịch đã không xảy ra, mối quan hệ giữa anh và cô cũng không đi vào ngõ cụt như bây giờ.
Anh tiến lại gần gương mặt cô, muốn áp môi xuống, nhưng Kiều Nhã Linh lại lạnh lùng quay mặt đi. Anh đang làm trò gì đây? Rõ ràng là vì bất đắc dĩ mà lên giường với cô, còn nói cô coi như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà bây giờ anh lại có hành động không đứng đắn với cô như vậy. Anh đúng là mẫu thuẫn.
Hoàng Tuấn Khải nhìn gương mặt thất thần của Kiều Nhã Linh, thầm đoán được suy nghĩ của cô. Anh thôi không đùa bỡn nữa, buông cô ra.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Rốt cuộc bao lâu nay em đã ở đâu?”
Kiều Nhã Linh cúi đầu không nói, anh không có tư cách để hỏi về cuộc sống của cô. Mối quan hệ giữa hai người cũng không thể trở lại như xưa, vậy thì cần gì phải tỏ ra quan tâm nhau như thế. CASAN “Tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh. Hoàng Tuấn Khải cau mày: “Đừng trẻ con như vậy nữa.”
“Tôi muốn đi về, trời cũng đã muộn lắm rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hoàng Tuấn Khải giữ tay cô lại, ánh mắt anh thoảng buồn.
“Kiều Kiều, đừng như vậy nữa được không?”
Đáy lòng cô dội lên một cảm giác chua xót, tên gọi thân mật này đã rất lâu không còn có người gọi. Đó là tên ở nhà của cô mà chỉ có mình anh gọi, Kiều Kiều. Kiều Nhã Linh nhớ từ khi còn bé, anh đã gọi cô bằng nhũ danh Kiều Kiều này rồi, anh còn nói, đây là biệt danh chỉ mình anh được phép gọi.
Kiều Kiều, Kiều Kiều…
Mỗi lần anh dịu dàng gọi cô như thế, cô không kìm lòng được mà nở nụ cười ngọt ngào. Mặc dù anh là người lạnh lùng kiệm lời, nhưng đối với cô bao giờ cũng đầy quan tâm che chở. Thế giới của Kiều Nhã Linh từ rất lâu đã in đậm cái tên Hoàng Tuấn Khải. Anh cùng cô trưởng thành, cùng cô trải qua thời thơ ấu, là người đầu tiên lau nước mắt cho cô, cũng là người từng đem đến cho cô hạnh phúc vô bờ. Một Hoàng Tuấn Khải luôn yêu chiều cô, lại có một ngày phá hủy tất cả những ảo mộng của cô về anh.
Nhưng tất cả đã vỡ vụn hết rồi, kí ức tươi đẹp ấy khiến cô mỉm cười đến rơi nước mắt, nhưng chúng không thể che lấp được sự thật là anh đã gϊếŧ hại đứa con của hai người. Cô không hiểu vì lý do gì mà anh lại làm chuyện vô nhân đạo như thế, dù anh không mong muốn sự tồn tại của đứa bé, cũng đâu cần phải nhẫn tâm như vậy. Vết sẹo dưới bụng luôn nhắc nhở cô về nỗi đau anh đã gây ra. Hồi ức vui vẻ nhất của cô in đầy bóng hình anh, nỗi đau tuyệt vọng nhất của cô cũng do anh tạo lấy.
Kiều Nhã Linh cảm thấy cõi lòng mình lạnh lẽo, cô quay người đối diện với anh, ánh mắt vô hồn, bờ môi tái nhợt.
“Chủ tịch Hoàng, giờ tôi với anh không còn quan hệ gì cả, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Chúng ta… cứ như vậy đi. Anh hãy cứ sống cuộc sống của anh, tôi cũng vậy, mong nhau ta đừng gặp lại nữa.
Gương mặt anh tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Không liên quan nữa sao?”
Kiều Nhã Linh cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, đầu óc choáng váng, cơ thể đau nhức. Cô tách bàn tay đang giữ chặt cô đến phát đau ra, trầm mặc nhìn anh.
“Đúng, chúng ta đừng làm khổ nhau nữa, dù có tôi hay không, anh vẫn sống rất tốt. Tôi nghĩ là anh biết rõ lý do mà tôi nói như vậy.”
Cô nở nụ cười nhợt nhạt, cô đã có một cuộc sống mới rất tốt, cô không muốn để anh bước vào cuộc sống của mình thêm một lần nào nữa. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng đôi mắt ưu tư, dường như anh muốn nói điều gì đó, nhưng cô không có hứng thú nghe.
Hoàng Tuấn Khải nhìn vẻ mặt xa cách của cô, những lời muốn nói lại trôi ngược vào lòng. Hai người trầm mặc hồi lâu, bóng tối khiến khuôn mặt họ trở nên nhạt nhòa. Cơn gió lạnh thổi tới, Kiều Nhã Linh rùng mình, cô bất giác hắt xì một cái, vừa ngã xuống nước bị lạnh cóng rồi.