Cái gì? Hải Anh hợp tác cùng Vương Hoài Đức...để vận chuyển ma túy sao?
"Bây giờ ý cô là sao đây? Vẫn chưa chịu hiểu ra vấn đề à? Tôi đã nói với cô từ lần trước rồi mà? Muốn biết Hoàng Hạo Thiên có thật lòng từ bỏ Ngải My để yêu cô hay không, thì hãy đối phó cô ta trước"
Nghe Vương Hoài Đức nhắc đến Ngải My trong cuộc trò chuyện, Hạo Thiên liền có thái độ khác. Anh thật không thể ngờ, khi trước anh ta còn cố gắng tranh giành cô với anh, vậy mà giờ đây lại bảo Hải Anh đối phó với cô
Anh ta còn kéo cả Ngải My vào chuyện này? Mình không thể kéo dài thời gian ra được nữa, phải nghĩ cách khác thôi
"Ngày mai là có chuyến giao hàng lớn rồi, dẹp chuyện tình yêu sến súa của cô sang một bên rồi cùng tôi đi nhận hàng đi!"
Tụt! Tụt! Tụt!
Cuộc gọi kết thúc. Hạo Thiên cầm điện thoại nhìn lại ngày gọi rồi xác định ngày mà họ chuẩn bị nhận hàng. Chính là hai ngày nữa. Cuối cùng thì ngày mà anh chờ đợi này cũng đã đến. Không lâu nữa thôi, anh nhất định sẽ khiến họ phải ngồi tù vì tội vận chuyển ma túy trái phép.
[..]
"Hải Anh này! Hai ngày nữa em có rảnh không, chúng ta đi du lịch nhé!"
Tôi muốn xem phản ứng của cô như thế nào. Hải Anh, dù cô có chọn tôi hay là chọn ngày giao dịch đó, thì cô cũng sẽ không thể thoát khỏi tay tôi được đâu.
Sau khi nghe lời đời nghị của Hạo Thiên, Hải Anh đang ăn liền khựng tay cầm nĩa và dao của mình lại, ánh mắt có chút khó xử. Anh nhìn thấy thì liền biết ngay cô ta phải đưa ra lựa chọn trong đầu mình. Được một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn anh rồi cười với vẻ áy náy
"Em xin lỗi! Nhưng hôm đó em có việc rồi phải giải quyết rồi!"
Hải Anh nói xong còn đưa tay xoa xoa mu bàn tay anh ra vẻ an ủi. Quả nhiên chuyến hàng đó quan trọng hơn, chứng tỏ số lượng hàng chuyển về không hề nhỏ, phải cần cô ta trợ giúp. Dù rằng ban đầu đã nói sẽ không nhận lời Vương Hoài Đức, nhưng đến cuối cùng cũng vì tiền mà cô ta chấp nhận.
Hạo Thiên vờ giận dỗi, anh rụt tay lại rồi quay mặt đi nơi khác
"Bận gì mà đến anh cũng không thèm vậy?"
"Em bận về quê bà có việc! Xin lỗi mà! Đừng giận em nha!"
Hải Anh xụ mặt cứ vừa đấm vừa xoa với anh. Anh nhìn sang cô ta rồi đưa ra đề nghị khác
"Vậy thì để anh đưa em đi nhé! Được không?"
"À không...không cần đâu, em đi một mình là được rồi"
Hạo Thiên! Xin lỗi anh! Chỉ một lần nữa thôi! Sau khi chuyến hàng này kết thúc, em sẽ không làm theo sự sai khiến của Vương Hoài Đức nữa, đến lúc đó em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh.
Hải Anh! Tôi đã cho cô một con đường sống vậy mà cô vẫn lao đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng trách tôi đấy. Cứ ngồi ở đó mà chờ ngày vào tù đi! Vương Hoài Đức, tôi nhất định sẽ không tha cho anh
[..]
Sau bữa ăn tối hôm đó, Hải Anh cứ lâu lâu lại biến mất tâm chẳng thấy đâu, dường như đang bận sắp xếp mọi thứ với Vương Hoài Đức. Hạo Thiên ngồi trong phòng làm việc cắn đầu bút, trong đầu đã hiện ra được kế hoạch tiếp theo của mình. Chỉ cần từ bây giờ đến ngày hôm đó mọi chuyện đều suông sẻ thì kế hoạch sẽ thành công.
Nhân lúc cô ta cứ bận rộn với việc của mình, Hạo Thiên liền gọi cho Lục Thần để xem tình hình bên phía Ngải My
"Alo tôi nghe đây thiếu gia?"
"Tình hình bên đó thế nào rồi?"
Lục Thần ngồi trên xe đậu ở phía bên lề, nhìn vào nhà ở ngay chỗ cửa sổ rồi báo cáo với anh
"Thưa thiếu gia, tôi thấy tiểu thư đang chuẩn bị, hình như là sắp đi ra ngoài"
Hạo Thiên gật gù nhìn đồng hồ đeo tay, "ừm" một tiếng rồi cúp máy. Anh đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo khoác bên ngoài rồi rời đi đến chỗ cô.
Ngải My quả thực là đang chuẩn bị ra ngoài, cô quay sang ghế lấy túi xách rồi khoá cửa cẩn thận. Thật không hay, Hải Anh cũng đang từ xa đi đến. Lục Thần đang vui vẻ nhìn vào gương chiếu hậu ngoài xe vì bên ngoài trời đẹp thì bất chợt nhìn thấy người quen. Cậu ta liền biến sắc, trở nên vô cùng sợ hãi và lo lắng
"Chết rồi! Đó..đó là Hải Anh? Không được, mình phải xuống xe tìm cách ngăn cô ta lại mới được. Nếu không thì tiểu thư sẽ gặp cô ta mất. Không được! Không được!"
Cậu ta vừa nói vừa lật đật mở cửa xe, nhưng rồi lại dừng lại, tựa lưng vào ghế với nét mặt hoang mang
"Cũng không được! Lỡ như cô ta hỏi mình làm gì ở đây thì mình phải làm sao? Mà...mà tiểu thư thì sắp ra ngoài rồi"
Lục Thần tức mình, vò đầu bứt tai
"Trời ơi mình điên mất! Đúng rồi! Gọi...gọi cho thiếu gia!"
Cậu ta nói rồi liền lấy điện thoại ra gọi. Nhưng đúng là trời xui đất khiến rồi, Hạo Thiên đang trên đường đến đây với tâm trạng rất vui vẻ, nên ngay cả chuông điên thoại cũng không bật lên, cậu ta có gọi cũng vô ích.
....
Hôm nay trời đẹp thế này, chi bằng đến nhà đón Ngải My đi chơi, hi vọng tâm trạng của cô ấy sẽ thoải mái hơn. Anh dừng xe ở ngoài ngã ba rồi đi bộ vào, đi ngược hướng với Hải Anh. Từ xa nhìn thấy cô ta, tim anh đập liên hồi cứ như sắp rơi ra ngoài
Là Hải Anh? Tại..tại sao cô ta lại ở đây? Không được rồi, mình phải đưa cô ta đi khỏi đây trước khi Ngải My ra khỏi nhà. Chết tiệt! Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? Mình bên làm sao đây?
Từ xa, Hải Anh cũng đã nhìn thấy anh, cô ta rất vui vẻ, còn đưa tay vẫy chào. Hạo Thiên bây giờ lòng rối như tơ vò, chỉ biết nở một nụ cười gượng. Cuối cùng thì mọi chuyện lại không như anh dự tính, có lẽ lại phải chuyển hướng khác rồi, một hướng đi không còn niềm vui nữa
"Hạo Thiên!"
Hải Anh gọi tên anh trong sự vui mừng, cũng là lúc Ngải My đi đến. Cô ta chạy đến ôm chầm lấy anh, anh thất thần, cô cũng đã nhìn thấy. Cả ba người đều đang đứng ở ngã ba, một con đường nghiệt ngã.
Cô ta vẫn chưa nhận ra khuôn mặt của Hạo Thiên và Ngải My đã cứng đờ từ lúc nào, vẫn ung dung choàng tay lên cổ anh rồi hôn lên gò má một cái
"Em nhớ anh quá đi! Không ngờ lại gặp anh ở đây đấy!"
Anh nhìn sang Ngải My đang đứng phía bên cạnh, nét mặt cô như không thể biểu lộ nỗi một cảm xúc gì, cứ thế nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu thất vọng. Mãi thấy anh không đáp lời, Hải Anh buông tay ra, nhìn sang thì thấy cô đứng ngay bên cạnh, cô ta giật mình thốt lên
"La Ngải My? Tại sao cô lại"...
Sự bất ngờ ấy không thể nói ra thành lời. Cô ta nhìn lên khuôn mặt vẫn còn bần thần của anh, cất giọng hỏi
"Hạo Thiên? Chuyện này là sao?"
Anh nhìn vào khoảng không, cả nét mặt lẫn giọng nói đều toát lên sự lạnh lùng, đến nỗi tàn nhẫn với bản thân
"Tại sao cô còn ở đây?"
Hải Anh ngây ra, cô ta không rõ anh đang nói gì, cho đến khi anh nhìn sang Ngải My rồi quát lớn, gân xanh trên cổ nổi lên nhưng đôi mắt ấy đã đỏ ngầu
"La Ngải My những gì mà tôi nói cô không hiểu hay sao? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Tại sao cô lại cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy chứ?"
Anh... xin lỗi!
Hải Anh nghe xong liền đổi sang sắc mặt đanh đá, cô ta quay sang nhìn cô vẫn đang đứng ngây ra như trời trồng
"Anh ấy nói đúng đấy! Không ngờ cô vẫn còn mặt dày mà ở lại đây"
Rồi cô ta bất chợt nhìn xuống bụng của Ngải My
Cái gì? Cô ta...đang có thai sao? Nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Hạo Thiên bây giờ, chỉ cần mình châm dầu vào lửa, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác
"Có thai rồi à? Biết đâu chừng lại là con của một gã đàn ông khác thì sao? Anh nói có đúng không? Hạo Thiên?"
Anh siết chặt hai tay lại thành hình nắm đấm, những ngón tay đang đỏ dần lên. Nếu như bỏ lỡ cơ hội điều tra lần này, đánh mất lòng tin của Hải Anh, sẽ không còn cơ hội nào để đẩy cô ta vào đường cùng nữa. Nhưng nếu anh vô tình với cô, thì sẽ mất cô mãi mãi
Vầng trán anh toát mồ hôi lạnh, dường như tâm can đang bị dằn xé rất nhiều. Anh không dám nhìn cô, chỉ nghiến răng lạnh lùng đáp
"Phải! Làm sao biết chắc được...đó là con của tôi chứ?"
Ngải My bủn rủn tay chân mà lùi lại vài bước, thật không ngờ những lời tàn nhẫn này lại thốt ra từ miệng anh. Ellina không biết ở đâu xuất hiện, cô lao đến đẩy Hạo Thiên ra rồi tát vào mặt anh một cú đau điếng, quát
"Khốn nạn! Những lời nói vô lương tâm đó mà anh cũng nói ra được sao hả? Đó không phải là con của anh thì là con của ai?"
Ngải My đứng ở phía sau lưng cô, bất lực đưa đôi tay run rẩy nắm tay cô, giọng nghẹn ngào
"Ellina! Đừng nói nữa!"
Cô ấy buông tay ra quay sang, tức giận vô cùng
"Để mình nói! Hoàng Hạo Thiên tôi nói cho anh biết, anh là một gã đàn ông tồi. Tôi chưa từng thấy ai tồi như anh cả! Ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ nổi, còn để cô ấy bị tiểu tam sỉ nhục như vậy. Anh có đáng là đàn ông không hả?"
Hải Anh đứng bên cạnh cảm thấy ấm ức thay cho anh, trông khi anh vẫn trơ trơ ra không nói một câu nào
"Này! Cô nói ai là tiểu tam hả?"
"Tôi nói cô đấy! Nếu còn trừng mắt thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi móc mắt cô ra"
Ellina trỏ tay về phía cô ta với ngữ khí hùng hồn khiến cô ta sợ hãi mà im bặt.
"Đủ rồi đừng nói nữa! Như vậy là quá đủ rồi!"
Ngải My đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn sang phía Hạo Thiên, anh vẫn không dám nhìn cô, không đủ can đảm để nhìn cô.
Là ai đã tìm tôi rồi nói rất nhớ tôi? Là ai đã suốt ngày bám lấy tôi không buông? Là ai đã nói sẽ không bao giờ để mất tôi thêm một lần nào nữa? Hoàng Hạo Thiên! Tôi suýt nữa...suýt chút nữa đã bị anh làm cho ngu muội thêm một lần nữa rồi. Cuối cùng vẫn là tôi tin lầm anh