Chương 8

Người phụ nữ của nhà họ Cố, không phải là loại người ai cũng có thể đắc tội

“Hừ, con cho rằng Hứa Trúc Linh thật sự có thể gả được vào nhà họ Cố sao? Chờ cho tới khi nó đủ tuổi kết hôn, ít nhất còn phải hai năm nữa, trong khoảng hai năm này chưa biết chừng sẽ bị tên biếи ŧɦái Cố Thành Trung chơi đùa tới chết. Hơn nữa con để ý bối phận làm gì, chỉ cần con gả vào nhà họ Cố, thì chính là bà chủ của nhà họ Cố, là người trên vạn người.

Cho dù bối phận của nó lớn hơn con thì thế nào, còn không phải là con có thể chèn ép nó khắp nơi hay sao?”

“Cái này cũng đúng, mẹ, con nhất định sẽ xả giận thay cho mẹ! Một đứa con hoang cũng dám xưng là cô chủ của nhà họ Hứa, nó cũng xứng sao? Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đạp nó dưới lòng bàn chân, sẽ khiến cho nó cả đời này không thể xoay người..”

Hứa Trúc Linh ở ngoài cửa nghe được những lời này, trái tim thít lại.

Cô và Hứa Đan Thu bên ngoài thì chính là quan hệ chị em ruột thịt từ một mẹ mà sinh, nhưng trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết, cô không phải.

Cô là đứa con hoang danh không chính ngôn không thuận, cô chưa từng nhìn thấy mẹ của mình.

Nghe Trần Cẩm Vân nói, cô vừa mới sinh ra mẹ của cô đã ôm cô tới đây để đòi tiền, nếu không sẽ nói với truyền thông rằng cha của cô nuôi vợ bé ở bên ngoài.

Trần Cẩm Vân vì mặt mũi của nhà họ Hứa, nén giận, cho mẹ của cô một số tiền lớn để tống cổ mẹ của cô.

Từ đó về sau, lửa giận của Trần Cẩm Vân rơi hết trên đầu cô.

Từ nhỏ tới lớn, trong nhà này cô chính là một kẻ dư thừa.

Quần áo, đồ chơi, sách vở… Đều là của Hứa Đan Thu không dùng tới bố thí cho cô.

Cha của cô cũng hận mẹ của cô, cho rằng cô chính là một hòn đá ngáng đường ông ta, cho nên cũng không hề quan tâm cô.

Vậy nên… Lúc nhà họ Hứa rơi vào nguy hiểm, người bị đẩy ra cũng không phải là Hứa Đan Thu mà chính là cô vừa mới thành niên.

Cô mất tích lâu như vậy còn muốn quay trở lại báo với bọn họ một tiếng, chỉ sợ bọn họ sốt ruột, nhưng hiện tại thì xem ra… Những chuyện đó đều là dư thừa.

Cô buông lỏng bàn tay, ánh mắt nhìn qua cánh cửa tràn đầy sự cô đơn, sau đó thấp đầu rời đi, thế nên không nhìn thấy được chiếc xe phía đối diện đường.

“Ngài Cố, là cô Hứa” Thư ký mở miệng: “Hình như cô Hứa rất đau khổ, thân phận của cô Hứa ở nhà họ Hứa không được rõ ràng cho lắm, chỉ sợ là nghe được điều gì đó không hay!”

Cố Thành Trung ru mắt, hôm nay anh tới đây là để thăm hỏi bọn họ một chút, thuận tiện bàn về việc đính hôn, nhưng lại không nghĩ tới gặp phải Hứa Trúc Linh gục đầu ở ngoài cửa nhà.

Tinh thần cô uể oải không hề phấn chấn, giống như viên trân châu bị phủ bụi, bóng dáng gầy ốm kia, khiến anh đau lòng không thôi.

Cô bị uất ức… Lẻ loi cô đơn giống như con thú nhỏ thu về một góc một mình liếʍ láp miệng vết thương vậy.

“Cảnh cáo nhà họ Hứa một chút, người phụ nữ của nhà họ Cố, không phải ai cũng có thể đắc tội, tôi có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề ngày hôm nay, thì ngày mai cũng có.

thể đạp ông ta xuống vực thẳm”

Cố Thành Trung liếc mắt, lạnh giọng nói.

Thư ký lập tức hiểu ra, ngài Cố đây là muốn ra mặt bênh vực người của mình.

Hứa Trúc Linh đi tới một cửa hàng bán kem.

Những lúc đau đớn đương nhiên là cần phải ăn đồ ngọt.

Cô ăn một lúc vài miếng Tiramisu, ăn tới Vui vẻ vô cùng.

Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ của cô qua cửa sổ kính pha lê, nhịn không được muốn cười.

Vốn còn tưởng rằng cô nhất định sẽ đau.

khổ khóc nhè, lại không nghĩ tới tâm trạng của cô sẽ lập tức tốt lên, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, giống như không hề có tim, không thể có phổi.

Cố Thành Trung xoay người chuẩn bị rời đi, thế nhưng lúc này lại đυ.ng phải một đứa nhóc con.

Đứa trẻ đó ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt anh, lập tức sợ tới mức té ngã trên mặt đất, oa một tiếng khóc lớn Tiếng khóc rất lớn, kinh động tới toàn bộ khách hàng trong tiệm, trong đó cũng bao gồm cả Hứa Trúc Linh.

Cô không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Cố Thành Trung ở chỗ này, cũng không ý thức được việc anh theo dõi cô, Hứa Trúc Linh còn tưởng anh cũng tới đây ăn chút gì đó.

Mà giờ phút này, mẹ của đứa trẻ đó chạy ra, ôm đứa bé vào l*иg ngực.

Bà ta nhìn đến gương mặt làm cho người †a sợ hãi kia của Cố Thành Trung, lập tức chửi ầm lên: “Sao lại thế này, có gương mặt như thế này thì đừng có đi ra ngoài dọa người khác có được không? Nếu như dọa con của tôi phát điên, cậu có chịu trách nhiệm được không?”