Chương 18: Để tôi ôm một lát
Cố Thành Trung nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu của cô, trái tim không khỏi mềm nhũn.Sao anh có thể để cô trải qua chuyện đáng sợ như vậy?Anh sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi tin em, tôi biết em không phải loại người như vậy.”Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.Một câu “Tôi tin em” của Cố Thành Trung kia, dường như còn hơn ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt, làm trong lòng cô một mảnh ấm áp.“Vậy còn Cố Trường An?”“Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho nó.”“Đừng, ngài đừng làm lớn chuyện như vậy, dù sao hai người vẫn là người một nhà. Hơn nữa em biết tình cảnh ở nhà của ngài không tốt, nhà họ Cố do anh trai ngài nắm quyền, nếu như ngài đắc tội với con của ông ấy, vậy thì ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua ngài!”“Em đang lo lắng cho tôi?”Cố Thành Trung có chút bất ngờ, cô chịu uất ức lớn như thế, nhưng lại lựa chọn nén giận, chỉ bởi vì hi vọng anh đừng đắc tội với người không nên đắc tội.Thế mà cô bé này lại hết lòng hết dạ với anh!“Đương nhiên là như vậy rồi, ngài là người đàn ông của em mà! Tuy rằng hiện tại em chịu uất ức, nhưng không phải bây giờ em vẫn rất tốt đó sao? Em không hy vọng ngài sẽ ra mặt thay em, sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, em chỉ hy vọng ngài sống an ổn!”Cô siết chặt lấy tay anh, sợ anh làm ra chuyện gì đó.Trong lòng Cố Thành Trung ngổn ngang không rõ là cảm xúc gì, đối mặt với ánh mắt chân thành lương thiện kia, đột nhiên anh lại thấy rất cảm động.Trong ánh mắt Hứa Trúc Linh, tình cảnh của anh rất gian nan, gương mặt xấu xí, là đứa con khiến nhà họ Cố mất mặt.Thế mà cô lại muốn dùng thân thể nhỏ yếu của mình chắn mưa chắn gió cho anh.Cố Thành Trung anh có tài đức gì mà lại cưới được một người vợ như vậy!Anh dang rộng hai tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to lớn khẽ dùng sức khiến cô hơi khó thở.“Ngài… Ngài làm sao vậy?”Cô mơ màng hỏi.“Để cho tôi ôm em một lát.”Giọng anh khàn khàn, anh thấp giọng nói.Lời nói này bỗng dưng khiến cô mềm lòng, cô liền ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích, tùy anh ôm.Bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng vỗ lưng anh, Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng nói: “Vậy thì ngài nghe em cso được không, đừng vì em làm ra chuyện gì quá đáng, em hy vọng ngài sống tốt. Dù sao ngài cũng là người sau này em sẽ lấy làm chồng, ngài còn phải bảo vệ em cả đời mà.”“Được, tôi nghe em.”Hứa Trúc Linh nghe được những lời này mới thấy yên lòng.Sau khi cô ăn sáng, lại uống thuốc tiếp đó mới lên phòng nghỉ ngơi.Cố Thành Trung ngồi trước cửa sổ ngắm cô rất lâu, mãi tới tận khi Khương Anh Tùng tới báo cho anh Cố Trường An đã tỉnh.“Nên tính sổ rồi.”Cố Thành Trung nhìn người đẹp đang ngủ ở trên người, vẻ cưng chiều lan ra tận đáy mắt.Anh đi tới kho hàng, Cố Trường An bị trói trên cây cột, mặt mũi đã sớm sưng lên, cũng đã mất một cái răng hàm, đây chính là kết quả bị Khương Anh Tùng “dạy dỗ”.Không nghĩ tới sức chịu đựng của anh ta lại kém như vậy, vừa mới bị đánh vài cái đã rơi vào hôn mê, đến tận bây giờ mới tỉnh lại.Anh ở bên cạnh chăm sóc cho Hứa Trúc Linh cả một đêm, sự tức giận trong lòng cũng nên xả ra ngoài rồi.Cố Trường An nhìn thấy anh đi tới, sợ tới mức cả người phát run, không ngừng hét chói tai: “Đừng… Đừng có tới đây! Chú ba, cháu biết sai rồi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, cầu xin chú đừng có đánh cháu!”Lời cầu xin này không hề có chút tác dụng nào, một cú đấm rơi vào trên người anh ta.Cố Trường An đau tới cong lưng, không nói nổi thành lời.Cố Thành Trung ngoắc tay bảo Khương Anh Tùng cởi dây trói, Cố Trường An lập tức ngã ở trên mặt đất,Anh ta nhìn cửa lớn, giãy giụa muốn bò về phía đó, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một chân của Cố Thành Trung giẫm lên tay.“Dùng tay trái để đánh?”Sau giọng nói lạnh lẽo đó, anh dùng sức nghiền một cái, Cố Trường An đau đớn hét lên như heo mẹ bị chọc tiết.“Không… Không phải… Chú ba, chú thả cháu ra đi, cháu thật sự không biết đó là người của chú!”“Không phải? Vậy thì đó chính là tay phải.”Ngay đó, anh đổi qua tay phải, lại dùng sức nghiền một cái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương