Kiều Nhi ôm một bên má sưng đỏ của mình, làm ra bộ mặt sợ sệt ở trong lòng ngực to lớn của Mạnh Khang nói với Dương Mẫn.
“Cô muốn tôi từ hôn thì tôi sẽ nói với anh Khang.
Cô đâu cần thiết phải đánh tôi.”
Vừa nói Kiều Nhi vừa khóc tức tưởi, toàn thân cô run rẩy trong lòng Mạnh Khang.
Mạnh Khang đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng của Kiều Nhi để trấn an cô.
Dương Mẫn không ngờ, tài diễn xuất của Kiều Nhi còn hơn cả diễn viên chuyên nghiệp là cô.
Cô định bước tới hỏi Kiều Nhi muốn giở trò gì, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Mạnh Khang vang lên.
“Cô còn dám bước thêm một bước, thì đừng trách tôi vô tình.”
Lời nói tuyệt tình của Mạnh Khang làm cho Dương Mẫn thất kinh.
Cô không ngờ với tình cảm bao lâu của hai người, vậy mà anh có thể nói với cô những lời lạnh lùng như vậy.
Dương Mẫn đứng bất động, cô trơ mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đắc ý của Kiều Nhi trong lòng Mạnh Khang.
Mạnh Khang yêu thương sờ lên gò má sưng đỏ của Kiều Nhi hỏi.
“Em còn đau không?”
Kiều Nhi nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, cô lấy tay Mạnh Khang xuống nói.
“Mạnh Khang, em không muốn đính hôn nữa.”
Vừa nói nước mắt lần lượt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nhi.
Mạnh Khang vừa đau lòng vừa tức giận, anh nhìn Kiều Nhi nói.
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Khang, làm trái tim Dương Mẫn tan nát.
“Mạnh Khang, em không muốn cách vài ngày sẽ có người đến làm náo loạn nơi này.
Nếu anh không yêu em, thì chúng ta không cần phải gì gia đình mà đính hôn đâu.
Em sẽ nói với ba là em muốn từ hôn tránh để anh khó xử.”
Vừa nói Kiều Nhi vừa xoay người muốn rời đi.
Mạnh Khang nghe Kiều Nhi nói từ hôn trong lòng anh lo lắng.
Anh không thể không có Kiều Nhi.
Mạnh Khang vươn tay giữ chặt cổ tay của Kiều Nhi lại.
Giọng nói thâm tình của Mạnh Khang vang lên.
“ Kiều Nhi, em là người phụ nữ duy nhất chạm vào trái tim của anh.
Dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ là vợ của Mạnh Khang anh.”
Dương Mẫn trong lòng thất vọng tràn trề, cô không ngờ ở trước mặt cô Mạnh Khang lại có thể nói ra những lời này.
Toàn thân Dương Mẫn không còn sức lực, cô chống tay lên thành ghế sopha để tránh cho thân thể của mình ngã xuống.
Dương Mẫn định quay người bỏ đi, thì cô bất gặp nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt gian trá của Kiều Nhi.
Dương Mẫn không cam tâm, cô chạy tới kéo cánh tay của Mạnh Khang nói.”Anh Khang, anh đừng tin những lời cô ta nói.
Cô ta ở lại bên cạnh anh là có mục đích.”
Dương Mẫn dùng hết tấm lòng của mình, để khuyên can Mạnh Khang.
Nhưng không ngờ Mạnh Khang không nghe lọt vài tai.
Mạnh Khang nổi giận, anh vươn tay tát vào mặt của Dương Mẫn.
Dương Mẫn bị Mạnh Khang tát té xuống sàn nhà đá hoa cương lạnh lẽo.
Dương Mẫn ngước đôi mắt đau lòng ngấn lệ của mình lên nhìn Mạnh Khang.
“Cô im miệng cho tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy cô trong biệt thự Mạnh gia nữa.
Người đâu tiễn khách.”
Lời nói không khách khí của Mạnh Khang, làm Dương Mẫn không còn chút hy vọng.
Cô đã theo anh nhiều năm như vậy, nhưng không bằng Kiều Nhi ở bên cạnh anh chỉ vỏn vẹn một tháng mà thôi.
“Dương Mẫn cô đừng trách tôi, bất cứ ai làm hại đến Mạnh Hùng thì Kiều Nhi tôi sẽ không tha cho người đó.”
Kiều Nhi thầm nói trong lòng, cô chuyển tầm mắt vào người đàn ông trước mặt mình.
Chỉ cần cô tìm ra loại độc mà Mạnh Khang cho Mạnh Quốc uống, thì cô cũng sẽ kiến Mạnh Khang phải hối hận vì đã yêu cô.
Sau khi Dương Mẫn rời khỏi biệt thự, Kiều Nhi mệt mỏi đi lên phòng nghỉ ngơi.
Không biết vì sao dạo này sức khỏe của Kiều Nhi càng lúc càng tệ hơn.
Cô luôn cảm thấy trong người khó chịu, dạ dày không được khỏe.
Kiều Nhi thường xuyên buồn ngủ, không ngủ thì thôi, nhưng khi đã ngủ thì không muốn thức dạy.
Kiều Nhi nghĩ chắc có lẽ vì uống thuốc của Du Tấn đưa, nên thân thể cô mới có phản ứng như vậy.
Mạnh Khang cùng với Sam bận rộn lo bố trí cho buổi lễ đính hôn, diễn ra vào lúc 8 giờ tối hôm nay.
Tất cả người có địa vị trong hắc đạo lẫn bạch đạo ở thành phố S, điều được Mạnh Khang mời kể cả Hà gia.
Kiều Nhi lén lén đi ra ngoài, cô nhìn chung quanh muốn tìm người báo tin cho cô ngày hôm qua.
Vừa nhìn thấy hắn trong vườn hoa, Kiều Nhi vội vã chạy tới hỏi hắn.
“Tại sao cậu phải giúp tôi.”
Kiều Nhi nói thẳng vào vấn đề, không cho hắn cơ hội để trốn tránh.
“Cậu là nội ứng của Mạnh Hùng phái tới đây, có phải không?”
Lời nói chắc chắn của Kiều Nhi, làm hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn đảo cặp mắt lanh lợi của mình sung quanh một vòng, để chắc chắn không có tai mắt của Mạnh Khang rồi mới nói.
“Chủ nhân có dặn dò tôi phải theo bảo vệ Kiều tiểu thư.”
Kiều Nhi kinh ngạc khi nghe hắn nói vậy.
“Tại sao Mạnh Hùng còn lo lắng cho cô?
Chẳng lẽ anh biết kế hoạch của cô?”
Suy nghĩ một chút Kiều Nhi lắc đầu nói với bản thân mình.
“Không!
Không thể nào, nếu Mạnh Hùng biết cô còn yêu anh thì nhất định không cho phép cô mạo hiểm.”
Trong lúc Kiều Nhi suy nghĩ linh tinh, cô chợt nhớ đến điều rất quan trọng.
Kiều Nhi lấy trong người ra một cái hợp đựng thuốc.
Cái hợp chia ra 7 khuôn nhỏ cho 7 ngày trong tuần.
Mỏi một khuôn Kiều Nhi đặt một chút thức ăn của Mạnh Quốc vào trong.
“Cậu đem thứ này đến bệnh viện Thân Ái, đưa cho viện trưởng Du Tấn.”
“Dạ, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong hắn vội vã rời đi.
Kiều Nhi đi trở lại phòng của mình, cô vừa tắm xong, trong nguời uể oải bước ra ngoài.
Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Khang ngồi trên giường.
Vẻ mặt hạnh phúc của Mạnh Khang làm Kiều Nhi ghét cay ghét đắng.
Một người có tâm địa độc ác, vì tham vọng của mình có thể hại cả cha ruột và em trai, thì không đáng để hưởng được hạnh phúc.
Kiều Nhi nở nụ cười duyên dáng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Khang.
Anh yêu thương vuốt ve mái tóc dài đen óng ánh của Kiều Nhi.
Thân thể Kiều Nhi chợt cứng đờ, nhưng trong tích tắc đã thả lỏng lại.
Cử chỉ yêu thương vừa rồi của Mạnh Khang làm Kiều Nhi nhớ đến Mạnh Hùng.
Anh thích nhất là vuốt ve mái tóc dài của cô.