Tô Lạc Ly liền liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh lắc đầu với cô.
“Ai xót anh ta chứ!”
“Vậy ao? Nếu không xót thì tôi Vụ, 3 Nói rồi, Ôn Khanh-Mộ cầm cái chổi lông gà lên, có ý.
đứng thẳng người dậy.
Tô Lạc Ly liền tóm lấy cái chổi lông gà.
“Nửa đêm anh diều võ giương oai ở nhà người ta để làm gì?”
Mục Nhiễm Tranh đáng thương nhìn Tô Lạc Ly.
Đúng vậy, không biết là ai nửa đêm diễu võ giương oai ở nhà người khác, hai người họ không hổ là vợ chồng trên giấy tời Ôn Khanh Mộ buông chổi lông gà ra.
“Vậy được thôi, về nhà chúng ta”
Ôn Khanh Mộ thuận thế nắm lấy cổ tay Tô Lạc Ly, kéo cô dậy khỏi sofa.
Kéo cô dậy rồi liền đi ra ngoài, lúc lướt qua Mục Nhiễm Tranh, còn cười với anh ta.
“Chú đưa thím cháu về đây, ngủ sớm đi”
Câu “thím” kia, Ôn Khanh Mộ dẫn giọng nói, dường như đang cảnh cáo gì đó.
Tô Lạc Ly cũng không nói gì, giờ không phải lúc nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh, về nhà cô phải tính sổ với người đàn ông này!
Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly ra khỏi cửa.
Tô Lạc Ly cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ cổ tay.
“Anh buông tôi ra! Tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi!”
Ôn Khanh Mộ liền buông tay ra.
Tô Lạc Ly bóp nhẹ cổ tay mình, sao người đàn ông này lại khỏe thế chứ?
Ôn Khanh Mộ nói nói gì, trực tiếp ngồi vào trong xe, ngay.
sau đó Tô Lạc Ly liền ngồi vào ghế phụ lái.
Ở nơi khác, Mộ Dung Dịch đang tiên khách trong nhà ra về, tiễn khách xong, vừa đẹp liền thấy Tô Lạc Ly đứng trước chiếc xe kia, dường như đang bóp cổ tay mình.
Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Dịch nhìn căn biệt thự phía sau cô, số 6, là căn biệt thự của Mục Nhiễm Tranh.
Quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến mức nửa đêm còn đến biệt thự một chuyến sao?
Tô Lạc Ly, cô được lắm!
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly về khu Rainbow, Triệu Ni Ni vẫn ngủ trong phòng mình như trước, cô ta trước giờ luôn ngủ rất sâu.
Hai người ngồi trong phòng khách, chia ra ngồi ở hai đầu bàn uống nước.
Một người dựa vào sofa, vênh mặt hất hàm, một người vắt chân chữ ngũ, nheo mắt lại, mang dáng vẻ giương.
cung bạt kiếm.
“Cô không có gì để nói?” Vẫn là Ôn Khanh Mộ mở lời trước.
“Ly hôn”
Tô Lạc Ly nói kiên quyết.
Ôn Khanh Mộ cười lạnh.
“Cũng không biết lúc trước là ai nói, sẽ không ly hôn với chồng mình, còn thề non hẹn biển, nói rằng chồng mình là ân nhân cứu mạng, đã không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”
Tô Lạc Ly hạ chân xuống, hai tay chống trên đầu gối.
“Khi đó hình như tôi còn nói hai chữ trừ khi, lúc đó anh còn hỏi tôi trừ khi cái gì, giờ tôi có thể thể nói cho anh biết rồi”
Con ngươi Ôn Khanh Mộ hơi co rút.
“Trừ khi chồng tôi là đồ cầm thú, một tên cầm thú giả trang thành một người đàn ông khác quyến rũ vợ mình, cố hết sức khiến vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ!”
Tô Lạc Ly nói xong, quay đầu sang một bên.
Ôn Khanh Mộ lại không hề tức giận.
“Nếu người cô gặp được lúc trước không phải là tôi, há chẳng phải đã cắm sừng tôi rồi sao, tôi thăm dò cô, có vấn đề gì sao?”
“Ôi cái đậu xanh tôi từng nói với anh, đó là bất đắc dĩ!
Anh thăm dò tôi đủ rồi, có phải có thể nói cho tôi nghe chân tướng không, anh hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi, là có ý gì?”
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cực kì nhục nhã.
“Cô đã kết hôn rồi, muốn sinh con còn cần chạy ra ngoài †ìm người đàn ông khác, vì sao cô không tìm tôi?”
“Đm tôi có biết anh là ai đâu?”
Tô Lạc Ly có lẽ cũng tức giận, liên tiếp nói tục vài lần.
Ôn Khanh Mộ cũng triệt để cạn lời.
Tô Lạc Ly thấy anh không nói gì nữa, liền ném ra hai chữ: “Ly hôn”
Ôn Khanh Mộ cẩn thận đánh giá Tô Lạc Ly, mắt hơi híp.
lại.
“Cô không muốn sinh con nữa?”
Khi nghe thấy lời này, trái tim Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy đau nhói.
Đúng vậy, cô không muốn sinh con nữa sao?
Cô nằm mơ cũng muốn.
Nếu thật sự ly hôn, cô sinh con với ai chứ?
“Cô không cần kiêng dè em mình nữa sao?”
Tô Lạc Ly lại cảm thấy tim nhói lên lần nữa.
“Nếu em trai cô biết chúng ta ly hôn rồi, cô cảm thấy nó sẽ nghĩ thế nào? Phải biết rằng hiện giờ nó cực kì thích người anh rể là tôi”
Ôn Khanh Mộ vừa nói, vừa thờ ơ nhìn ngón tay mình.
Tô Lạc Ly không có lời nào đáp lại.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn Ôn Khanh Mộ, trong đầu chỉ có hai chữ.
Ác ma.
Cô giải thích thế nào với Tô Kiêm Mặc đây?
Đến lúc đó, nhất định Tô Kiêm Mặc sẽ truy hỏi đến cùng, hơn nữa, cô luôn tạo ra ảo cảnh quan hệ vợ chồng cực kì tốt đẹp, chắc chắn Tô Kiêm Mặc sẽ không hiểu được.
Nhỡ đâu nó lại…
Khi nghe thấy lời này, trái tim Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy đau nhói.
Đúng vậy, cô không muốn sinh con nữa sao?
Cô nằm mơ cũng muốn.
Nếu thật sự ly hôn, cô sinh con với ai chứ?
“Cô không cần kiêng dè em mình nữa sao?”
Tô Lạc Ly lại cảm thấy tim nhói lên lần nữa.
“Nếu em trai cô biết chúng ta ly hôn rồi, cô cảm thấy nó sẽ nghĩ thế nào? Phải biết rằng hiện giờ nó cực kì thích người anh rể là tôi”
Ôn Khanh Mộ vừa nói, vừa thờ ơ nhìn ngón tay mình.
Tô Lạc Ly không có lời nào đáp lại.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn Ôn Khanh Mộ, trong đầu chỉ có hai chữ.
Ác ma.
Gô giải thích thế nào với Tô Kiêm Mặc đây?
Đến lúc đó, nhất định Tô Kiêm Mặc sẽ truy hỏi đến cùng, hơn nữa, cô luôn tạo ra ảo cảnh quan hệ vợ chồng cực kì tốt đẹp, chắc chắn Tô Kiêm Mặc sẽ không hiểu được.
Nhỡ đâu nó lại…
“Tôi có thể không dùng biện pháp tránh thai, nhưng có thể có thai hay không phải xem tạo hóa của cô, về sau không mang thai được đừng có quay ra trách t Tô Lạc Ly không nói gì nữa.
Cô còn trẻ như này, cho dù sức khỏe không tốt, uống thuốc vào chắc chắn sẽ không còn vấn đề gì, chỉ cần anh không dùng biện pháp tránh thai, tin rằng rất nhanh.
cô có thể mang thai rồi.
“Tôi cũng có điều kiện”
Một lát sau, Tô Lạc Ly bỗng nói.
Ôn Khanh Mộ nhếch miệng cười.
“Nói nghe xem”
€ó đồng ý hay không, anh nói mới tính.
“Tôi muốn đón Kiêm Mặc qua đây sống”
“Không được!”
Lời của Tô Lạc Ly vừa dứt, Ôn Khanh Mộ liền thẳng thừng từ chối.
Khó khăn lắm anh mới có thể quang minh chính đại ngủ với vợ mình, về nhà lại thêm một cái bóng đèn nữa!
“Anh cũng biết nó không khỏe, một mình nó sống ở bên kia, mỗi ngày tôi đều lo lắng không thôi, hơn nữa, nếu anh xuất hiện sớm hơn một chút, có khả năng tôi đã sớm đón nó qua đây rồi”
Trước giờ Ôn Khanh Mộ chưa từng mềm lòng, nhưng nghĩ tới khuôn mặt không chút huyết sắc của Tô Kiêm Mặc, lại thêm dáng vẻ lo lắng của Tô Lạc Ly.
“Được”
Thấy Ôn Khanh Mộ đồng ý, Tô Lạc Ly liền nói tiếp: “Tôi còn có một điều kiện!”
“Tô Lạc Ly! Cô có biết một vừa hai phải là gì không?”
Tô Lạc Ly lè lưỡi, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn.
“Điều kiện này tốt cho cả anh và tôi, lẽ nào anh không muốn nghe sao?”
“Nói!” Ôn Khanh Mộ rất tức giận.