Ngoan lâm Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh nhịn đến đỏ bừng.
Tô Lạc Ly nhìn hai người này, cảm thấy rất kỳ lạ.
Hồi lâu, Ôn Khanh Mộ mới buông tay ra.
“Lần đầu gặp ngôi sao lớn, quá kích động”
Mục Nhiễm Tranh cố nhịn đau đớn trên tay, gật đầu: “Có thể hiểu được, có thể hiểu được”
Ôn Khanh Mộ quay sang nhìn Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, tôi còn có việc, về trước đây, có thời gian lại nói chuyện sau”
“Ừ, được rồi, tạm biệt”
Ôn Khanh Mộ cười xán lạn với Tô Lạc Ly, sau đó nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh lập tức hiểu ý.
Ôn Khanh Mộ rời đi.
“Cái đó, Lạc Ly, tôi vào nhà vệ sinh một lát, muốn đi vệ sinh”
Tô Lạc Ly thở dài lắc đầu: “Mèo lười trốn việc, anh mau đi đi!”
Lúc này, Mục Nhiễm Tranh cũng không để ý nổi đến việc đấu khẩu với Tô Lạc Ly nữa, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Khi anh tới nhà vệ sinh, Ôn Khanh Mộ đang nghiêng người dựa vào tường, trên miệng còn ngậm điếu thuốc.
Bộ quần áo thể thao màu đen trên người với biểu cảm hiện giờ của anh cực kì không hợp.
“Chú… Chú…”
Ôn Khanh Mộ vứt điếu thuốc lên mặt đất, sau đó dùng.
chân giẫm lên.
Mục Nhiễm Tranh thấy cảnh này, sợ đến nhũn cả chân.
“Cháu chưa nói gì hết!”
Nụ cười gian tà nở trên môi Ôn Khanh Mộ.
“Rất tốt”
“Trước mặt Tô Lạc Ly, ngậm chặt miệng cho chú”
“Vâng, vâng”
Cho dù trong đầu Mục Nhiễm Tranh có vô vàn câu hỏi, nhưng anh biết lúc này tuyệt đối không thể hỏi.
Bằng không, sẽ bị gϊếŧ không tha!
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh Mục Nhiễm Tranh, xoa đầu anh.
“Ngoan lắm”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền ra ngoài.
Mục Nhiễm Tranh coi như thở phào một hơi.
Vì sao anh lại có một người chú đáng sợ thế này chứ?
Ông trời ơi! Ông bất công với tôi quái Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Mục Nhiễm Tranh liền ra ngoài, Tô Lạc Ly đang nghịch điện thoại trong phòng.
chờ của anh.
Mục Nhiễm Tranh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly.
Đôi mát đen sâu thảm nhìn chằm chăm cô.
Tô Lạc Ly duỗi tay, khua khua trước mặt anh.
“Chuyện gì thế?”
“Tô Lạc Ly! Cô có chuyện giấu tôi!”
“Nói thừa! Tôi không có gì giấu anh, thế mới lạ đó!”
Mục Nhiễm Tranh há miệng, nhưng lại nghẹn họng không nói thành lời.
“Người đàn ông vừa rồi là thế nào?”
“À, anh nói A Khanh hả? Là bạn của tôi, không phải tôi nói với anh rồi sao?”
“Sao lại quen?”
Dáng vẻ này của Mục Nhiễm Tranh là muốn hỏi đến cùng.
“Quán bar”
“Quán bar? Quá trình?”
Tô Lạc Ly duỗi tay vỗ ngực Mục Nhiễm Tranh: “Anh điều tra hộ khẩu à? Tra hỏi đến cùng!”
Quanh cô gần đây làm sao thế, người này người kia đều hóng hớt như vậy?
“Cô mau kể cho tôi xem hai người quen biết thế nào?”
“Tôi quen một người bạn không được sao? Tôi nói cho.
anh biết, công việc của A Khanh khá đặc biệt, tốt nhất anh đừng có hỏi đến cùng”
Chủ tịch kiêm người sáng lập của Dark Region, công việc quả thật đặc biệt.
Chẳng qua, Mục Nhiễm Thanh cảm thấy vừa rồi chú anh mặc bộ đồ thể thao màu đen kia, rõ ràng là để đánh lừa Tô Lạc Ly, cô tuyệt đối không biết thân phận thực sự của chú ấy.
“Công việc gì?”
Tô Lạc Ly suy nghĩ một lúc: “Được rồi, được rồi, nói cho anh biết, A Khanh là trai bao, trai bao, anh biết không?”
Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh bỗng chốc liền thay đổi.
Trai bao?
Chú của anh mỗi phút đều kiếm được vài tỉ, còn cần bán sắc kiếm tiền sao?
Cho dù thật sự cần bán sắc, đoán rằng cũng không có ai bao nuôi nổi!
Tô Lạc Ly ơi Tô Lạc Ly, lời như này mà cô cũng tin đượ!
c “Nếu có cơ hội gặp mặt, anh nhất định đừng nhắc đến chuyện này, người ta cũng có lòng tự trọng đó.”
Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh.
“Đúng rồi, chú anh đâu? Không phải chú ấy đến sao?”
“Hình như có chuyện đi rồi”
Cô quen như vậy rồi, còn gặp gì nữa!
Sau đó, cô nhìn đồng hồ, đứng dậy.
“Cũng không sớm nữa, tôi đi trước đây, gặp sau nha”
“Tôi tiễn cô, hôm nay tôi lái xe tới”
Tô Lạc Ly quay đầu lườm anh: “Thôi đi, lại lan truyền tin đồn nhảm cho anh”
“Lan truyền thì lan truyền thôi”
Anh cầu còn không đượ!
c Tô Lạc Ly không đồng ý, bỏ đi luôn.
Mục Nhiễm Tranh nhìn bóng lưng Tô Lạc Ly, thầm thở dài một hơi.
Hồi lâu sau, người quản lý của Mục Nhiễm Tranh — Phùng Khiêm đi tới.
“Nhiễm Tranh, bên phía quảng cáo không còn chuyện gì nữa, chúng ta có thể đi rồi”
“Anh Khiêm, anh cảm thấy lần này em về, có phải Lạc Ly thay đổi rồi không?”
Trên mặt anh mang theo lớp mây mù nhàn nhạt.
Phùng Khiêm gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mục Nhiễm Tranh, duỗi tay khoác lên vai anh.
“Quả thật Tô Lạc Ly thay đổi rồi, cứ cảm thấy dường như cô ấy rất điềm đạm thản nhiên, dường như chuyện gì cũng nhìn thấu”
Mục Nhiễm Tranh không nói gì.
Thấy tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh không tốt, Phùng Khiêm nói tiếp: “Con người của Tô Lạc Ly khá hiếu thắng, từ hôm hoạt động tuyên truyền kia, cậu nên nhìn ra, cô ấy không muốn dính dáng đến cậu, không muốn dựa hơi cậu, đi con đường tắt này”
Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh biết.
Nếu Tô Lạc Ly muốn, người đứng ra hôm hoạt động tuyên truyền kia sợ là không phải Tiêu Mạch Nhiên nữa.
Thế nhưng, Tô Lạc Ly, cô có ngốc không?
Hai năm nay, sự nghiệp của Mục Nhiễm Tranh phát triển rất thuận lợi, thư mời sự kiện nhận đến mỏi tay, cát-xê cũng như thủy triều lên, rất nhiều người xuất thân từ diễn viên nhí như anh, sau khi lớn lên quay được vài bộ phim, liền mất tăm mất tích.
Vì thế, muốn vững chắc sự nghiệp của mình, hai năm nay Mục Nhiễm Tranh bận muốn chết.
Một năm trước còn nhận quay một bộ phim hành động lớn ở nước ngoài, quay suốt nửa năm ròng, lại vì vài lời mời hoạt động, đại diện gì đó, vì để thuận tiện, cơ bản anh luôn ở nước ngoài.
Đặc biệt là năm ngoái, liên lạc giữa anh và Tô Lạc Ly ngày càng ít, trong ngoài nước còn chênh lệch múi giờ.
Lúc liên lạc nhiều là khi Tô Lạc Ly chia tay Mộ Dung Dịch, lúc biết tin tức này, Mục Nhiễm Tranh mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Chẳng qua, rất nhanh Tô Lạc Ly liền phấn chấn trở lại, anh lại bận quay phim, cũng không để ý mà liên lạc.
Tô Lạc Ly, thật sự không biết những ngày này cô đã xảy ra chuyện gì.
Dark Region Phòng làm việc chủ tịch Doãn Gẩn đã thu thập toàn bộ tài liệu mới nhất về Tô Lạc Ly, để không chọc giận Ôn Khanh Mộ, anh ta thật sự không phân lớn nhỏ, mò ra tất cả mọi chuyện từ nhỏ tới lớn của Tô Lạc Ly!
Một xấp dày cộp!
Toàn bộ đưa tới tay Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ vừa xem chỗ tài liệu kia, vừa hỏi: “Có chỗ nào đáng nghi không?”
“Cuộc sống hồi nhỏ của phu nhân khá vất vả, thế nhưng, có một chuyện tôi không hiểu nổi, phu nhân từng đi Mỹ, theo lý mà nói phu nhân luôn sống rất vất vả, căn bản không thể chịu nổi chi phí đi Mỹ, nhưng cô ấy có ghi chép xuất cảnh, hơn nữa còn là đi một mình”
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chảm dòng chữ trên †ài liệu.
“Trước đây cô ấy từng nhảy cổ động?”
“Vâng, đúng vậy, từ nhỏ phu nhân đã tập nhảy cổ động, thành tích chuyên ngành cũng luôn rất tốt, về sau không biết vì sao lại không nhảy nữa, bắt đầu học diễn xuất”
“Không biết vì sao?”
Ôn Khanh Mộ võ bàn.
“Chủ tịch, những chuyện này đã qua rất lâu rồi, quả thật không tra ra được, có lẽ hỏi phu nhân sẽ dễ dàng hơn”
- ------------------