Chương 67

Tô Lạc Ly gãi đầu: “Tôi chỉ yêu có một lần, năm năm, tình đầu”

“Không thể nào”

Ôn Khanh Mộ quay đầu sang một bên.

Người đàn ông tặng chiếc lược kia là thế nào?

“Không tin thì thôi”

“Thật sự chỉ có một lần?”

“Thật sự! Sau khi mẹ tôi mất, tôi liền bị mẹ kế đuổi đến xưởng rượu của gia đình làm việc, sau đó lại làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho Kiêm Mặc, làm gì có thời gian yêu đương chứ! Yêu một lần còn chưa đủ sao?”

Tô Lạc Ly khinh thường nhìn Ôn Khanh Mộ.

Nhưng người đàn ông không phải cô thì không cưới kia là ai?

Ôn Khanh Mộ không hiểu nổi.

“Được rồi, bà hoàng hóng hớt, đến giờ rồi, tôi phải về nhà đọc kịch bản đây” Tô Lạc Ly nhảy xuống khỏi ghế bên quầy bar.

Ôn Khanh Mộ lặng lẽ thở dài một hơi: “Tôi tiễn cô?”

Vừa nói vậy, điện thoại anh bỗng reo lên.

Dạ Bân.

Tô Lạc Ly thấy vậy lập tức khua khua tay: “Được rồi, làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi, tôi bắt xe về là được”

“Vậy…

Không đợi Ôn Khanh Mộ nói gì, Tô Lạc Ly đã đi ra khỏi quán bai.

Ôn Khanh Mộ nghe điện thoại.

“Alo, không phải dưới thân cậu có phụ nữ chứ? Sao nghe.

máy lâu thế?” Dạ Bân oán trách.

“Nếu thật sự có, đoán chừng đêm nay cuộc gọi của cậu tôi đều không bắt máy”

Liền lâu như vậy.

“Tìm tôi có việc gì?”

“Lâu rồi không thấy cậu, nhớ cậu mà! Mau đến đây, mau đến phòng bao VỊP Miro Sunshine!”

“ừ”

Ôn Khanh Mộ cất điện thoại đi, lái xe thẳng tới Miro Sunshine.

Miro Sunshine’ Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Ôn Khanh Mộ đi thẳng tới phòng bao VIP, vừa vào cửa liền nhìn thấy một người đang ngồi trên sofa ngay giữa phòng bao.

Tiêu Mạch Nhiên.

Đầu mày Ôn Khanh Mộ hơi nhíu lại.

Khó trách Dạ Bân chọn nơi này, Miro Sunshine là chuỗi quán ăn trực thuộc sản nghiệp của gia tộc nhà họ Dạ, kết hợp giữa quán ăn Tây và giải trí thư giãn.

Tiêu Mạch Nhiên là ngôi sao, đi bất kì quán nào đoán rằng cũng sẽ có ngủ cơ bị chụp lại, cũng chỉ có địa bàn nhà họ Dạ mới có thể tránh được mối lo này.

Thấy Ôn Khanh Mộ đi vào, Tiêu Mạch Nhiên liền đứng dậy.

Bộ váy dài màu trắng tôn lên vóc dáng thon dài của cô, tóc thả tự do phía sau, đoan trang mà nhã nhặn.

Tràn đầy phong thái nữ thần.

“A Khanh, anh đến rồi?”

Ôn Khanh Mộ đáp một tiếng, rời mắt nhìn Dạ Bân, Dạ Bân lập tức rời ánh mắt đi.

Làm sai chuyện, liền chột dạ!

“Anh ăn gì chưa? Hay là chúng ta gọi chút gì đó ăn nhé?”

Giọng nói của Tiêu Mạch Nhiên như làn gió xuân tháng ba, dịu dàng vui tai.

“Đã ăn rồi” Ôn Khanh Mộ ngồi thẳng xuống cạnh Dạ Bân.

Sofa trong phòng tạo thành hình vòm cung, giữa hai vòm cung là một chiếc bàn đá cẩm thạch.

chiếc sofa, lện.

Ôn Khanh Mộ và Dạ Bân cùng ngồi trên Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên chiếc sofa đối Dưới chân bàn, Ôn Khanh Mộ giẫm mạnh lên chân Dạ Bân một phát.

Dạ Bân lập tức căng cơ mặt, không dám rên một tiếng.

Ôn Khanh Mộ dùng sức giãm một cái, lúc này mới nhấc chân lên.

Bên trên chiếc bàn đá cẩm thạch đặt ba chiếc ly có chân và một bình rượu vang.

Nhất thời ai cũng không nói gì, không khí tại đây hơi lúng túng.

Tiêu Mạch Nhiên lập tức cầm bình rượu lên rót vào ly.

Tự cô cầm một ly lên.

“A Khanh, gần đây tôi đang quay phim, vừa mới đóng máy, có thời gian, chuyện anh mua lại Quốc tế Tinh Hoàng lúc trước, ở đây tôi cảm ơn anh”

Ôn Khanh Mộ không động đậy, Dạ Bân điên cuồng dùng.

mắt ra hiệu cho anh, thậm chí còn lấy chân đá nhẹ anh.

“Không cần cảm ơn tôi, đây là chiến lược tiến vào bản đồ giới giải trí của Dark Region mà thôi”

Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ muốn bao nhiêu lạnh nhạt liền có bấy nhiêu.

Lời vừa dứt, sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên liền cực kì khó.

coi.

Đây rõ ràng là đang nói với cô, chuyện này không phải là vì cô, mà là vì chuyện làm ăn của công ty mà thôi!

Dạ Bân cũng ngửi thấy mùi khó xử, lập tức ho một tiếng.

“Mạch Nhiên, nếu không phải cô ở Tinh Hoàng, chắc.

chắn cậu ấy cũng thu mua công công ty khác thôi, đúng không?”

Dạ Bân chỉ muốn cho Tiêu Mạch Nhiên có đường lùi, không ngờ Ôn Khanh Mộ lại mở miệng lần nữa.

“Chuyện này không liên quan gì tới ai ở Tinh Hoàng cả, nên thu mua thì thu mua, không nên thu mua thì không thu mua”

Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên càng thêm khó coi.

Dạ Bân lại nháy mắt ra hiệu lần nữa, Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng.

“Dạ Bân, mắt cậu không thoải mái sao? Tôi thấy cậu nên đi khám bác sĩ rồi”

“Hả? À, không, chỉ hơi ngứa thôi”

Dạ Bân lập tức dụi mắt: “Được rồi, được rồi, ba người chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, lần này cùng nhau uống một ly đi, nào!”

Nói như vậy, Ôn Khanh Mộ mới nhấc ly lên, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Tiêu Mạch Nhiên không hổ là thiên hậu, thấy nhiều chuyện rồi, cũng không cảm thấy thế nào.

“Cho dù thế nào, tóm lại tôi có lợi từ chuyện này, vẫn nên cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn” Ôn Khanh Mộ nhàn nhạt nói.

Để đánh vỡ sự lúng túng này, Dạ Bân bật chế độ tám phét.

“Mạch Nhiên, gần đây cô bận sao? Quay phim gì thế?”

“Vẫn ổn, vừa nhận một bộ phim, phim cổ trang”

“Vậy tôi và A Khanh sắp xếp thời gian đến xem nha?”

“Được đó, lúc nào hai người tới thì nói với tôi, tôi bảo trợ lý đón hai người”

Tiếp đó lại rơi vào sự trầm mặc vô tận.

Đại khái Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy không khí như vậy quả thật quá kì lạ, lúc này điện thoại liền vang lên.

Là người quản lý của cô.

Cô nghe máy, liền nói thẳng: “Hai người các anh cứ nói chuyện đi, bên này tôi có chút chuyện phải đi đây”

“Ừ, vậy được rồi, cô bận đi”

Dạ Bân cũng biết bầu không khí không quá tốt, vì thế, cũng không giữ lại, vốn muốn nháy mắt ra hiệu cho Ôn Khanh Mộ đi tiễn, nhưng Ôn Khanh Mộ như người chết, không hề động đậy.

Anh chỉ đành tiễn Tiêu Mạch Nhiên ra ngoài.

“Mạch Nhiên, cô cũng biết con người A Khanh này tính tình cổ quái, đừng so đo với cậu ta”

Tiêu Mạch Nhiên cười điềm đạm: “Cũng không phải ngày đầu tôi quen anh ấy, yên tâm đi, không sao”

“Vậy thì tốt, tôi nghe người ở công ty cậu ta nói, gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, có lẽ là vì việc ở công ty khá nhiều”

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu: “Tôi đi trước đây, tạm biệt”

Tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong, Dạ Bân quay lại phòng bao.

Ôn Khanh Mộ vẫn sừng sững bất động như cũ.

Dạ Bân ngồi bên cạnh anh: “Ôn Khanh Một Cái tên nhóc nhà cậu sao thế? Khiến Tiêu Mạch Nhiên người ta mặt nóng dán lên mông lạnh (*) nhà cậu?”

Là người quản lý của cô.

Cô nghe máy, liền nói thẳng: “Hai người các anh cứ nói chuyện đi, bên này tôi có chút chuyện phải đi đây”

“Ừ, vậy được rồi, cô bận đi”

Dạ Bân cũng biết bầu không khí không quá tốt, vì thế, cũng không giữ lại, vốn muốn nháy mắt ra hiệu cho Ôn Khanh Mộ đi tiễn, nhưng Ôn Khanh Mộ như người chết, không hề động đậy.

Anh chỉ đành tiễn Tiêu Mạch Nhiên ra ngoài.

“Mạch Nhiên, cô cũng biết con người A Khanh này tính tình cổ quái, đừng so đo với cậu ta”

Tiêu Mạch Nhiên cười điềm đạm: “Cũng không phải ngày đầu tôi quen anh ấy, yên tâm đi, không sao”

“Vậy thì tốt, tôi nghe người ở công ty cậu ta nói, gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, có lẽ là vì việc ở công ty khá nhiều”

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu: “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong, Dạ Bân quay lại phòng bao.

Ôn Khanh Mộ vẫn sừng sững bất động như cũ.

Dạ Bân ngồi bên cạnh anh: “Ôn Khanh Một Cái tên nhóc nhà cậu sao thế? Khiến Tiêu Mạch Nhiên người ta mặt nóng dán lên mông lạnh (*) nhà cậu?”

- ------------------