Chương 1590

Bởi vì Tô Lạc Ly thật sự không đồng ý cho Ôn Khanh Mộ làm loạn tiếp, anh cũng không kiên trì nữa, tối đó ôm cô ngủ rất say.

Nhưng sáng hôm sau Tô Lạc Ly cầm điện thoại di động của mình, lại phát hiện tất cả ảnh chụp chung với huấn luyện viên tập gym trong điện thoại di động đều biến mất, ngay cả số điện thoại cũng bị xóa sạch.

"Người đàn ông này! Đúng là càng già càng hẹp hòi!"

Tô Lạc Ly cũng không tính toán nhiều với Ôn Khanh Mộ. Đó chẳng qua là một người bèo nước gặp nhau, cho dù để lại số điện thoại cũng chưa chắc đã có liên hệ gì.

Ôn Khanh Mộ được Tô Lạc Ly cẩn thận chăm sóc, sau hai ngày đã khỏe như vâm.

Trận ốm lần này đã cảnh tỉnh anh, anh bắt đầu tập gym lại, cũng không thể kém hơn gã trai trẻ nào đó chứ!

Lần này Tô Lạc Ly trở về đã phát hiện ra một bí mật nhỏ, đó là Cửu Cửu không dám đối mặt với cô, hình như luôn trốn tránh cô, cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Buổi tối khi cô thảo luận với Ôn Khanh Mộ về vấn đề này, anh cũng chỉ nói cho có lệ.

"Em suốt ngày hung dữ với con bé, con bé không sợ em

"Em làm gì quá hung dữ với con bé đâu? Trước đây con bé vẫn luôn tranh luận với em, bây giờ lại tránh xa, hoàn toàn không để ý tới em. Trong thời gian em đi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ôn Khanh Mộ không dám nói cho Tô Lạc Ly biết là trước đây Cửu Cửu đã nói muốn thay mẹ. Nếu để một người mẹ nghe được chuyện này sẽ đau lòng tới mức nào chứt "Không có gì, em suy nghĩ nhiều rồi! Em mau tắt đèn, tranh thủ thời gian làm chuyện quan trọng đi!" Ôn Khanh Mộ tắt luôn đèn và kéo Tô Lạc Ly chui vào trong chăn.

€ó lẽ vì chuyện lần trước Cửu Cửu nói đổi mẹ thật sự chọc giận Ôn Khanh Mộ, cô bé không dám đối mặt với Tô Lạc Ly.

Tối hôm đó, Cửu Cửu ăn rất ít. Tô Lạc Ly vốn muốn mắng cô bé vài câu nhưng nghĩ đến dạo này cô bé suốt ngày trốn tránh mình nên không nói gì nữa.

Mãi đến lúc sắp đi ngủ, Tô Lạc Ly đi thẳng tới trong phòng Cửu Cửu, phát hiện cô bé trốn ở trong chăn.

"Cửu Cửu, con sao vậy?”

Cửu Cửu trốn trong chăn không ra.

Tô Lạc Ly ngồi bên giường thở dài, "Cửu Cửu, mẹ mắng con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Có lẽ chờ con lớn hơn chút nữa sẽ biết mẹ vẫn rất yêu con. Trên đời này không có người mẹ nào không yêu con của mình”

"Con muốn nói cho mẹ biết một chuyện nhưng mẹ đừng giận con, đừng đánh con nhé!" Con bé trốn trong chăn sợ hãi nói, hình như còn có tiếng nức nở.

"Được, lần này mẹ hứa với con sẽ không tức giận với con, cũng không đánh con”

Cửu Cửu vén chăn chui vào trong lòng Tô Lạc Ly, "Con đau răng quá."

"Con đau răng à? Con há miệng ra cho mẹ xem nào."

Cửu Cửu khóc như hoa lê trong mưa nhưng sống chết không chịu há miệng ra.

"Cửu Cửu, có phải dạo này con hay ăn kẹo không?"

Cửu Cửu chỉ khóc nhìn Tô Lạc Ly, đôi mắt nhỏ lén lút liếc nhìn về phía cái gối.

Điều này làm sao có thể giấu được ánh mắt của Tô Lạc Ly. Cô lấy gối của Cửu Cửu ra, vừa vén lên lại không khỏi nhíu mày. Ở đó có hai hộp kẹo, một cái trong đó là hộp kẹo mừng dành cho đám cưới, ngoài ra còn có ít giấy gói kẹo.