Tiểu Lam vừa ăn táo vừa nói: “Cho dù cô và con bé Mạn Mạn ngoại hình có giống nhau cỡ nào đi nữa thì cô vẫn chỉ là một đứa “Lọ Lem”. Mật Mật, cô cũng may mắn quá rồi, tôi nghe nói nhà cô đến ba bữa cơm còn phải suy tính mà cô lại có hơn nửa tháng làm thiếu phu nhân hưởng thụ cuộc sống xa hoa, còn cầm của Mạn Mạn hai mươi triệu. Chậc…chậc…………Cô cũng thật là con chó có mệnh tốt!”
Nghe mẹ nói, Trình Mạn Trinh mở to hai mắt: “hai mươi triệu? Cô cầm của nó hai mươi triệu? Nhưng mà, vai diễn này cô cũng diễn không thành công nên trả lại cho chúng tôi hai mươi triệu chứ? Đó cũng coi như là tài sản của Mạn Mạn.”
“Tôi đã trả.” Tần Mật Mật nhìn Trình Chấn Hồng nằm trên giường bệnh, cố gắng hạ thấp giọng tránh làm ông tỉnh giấc, “Tất cả những gì liên quan đến Mạn Mạn tôi đều trả lại.”
Nhưng Trình Mạn Trinh cũng không bỏ qua cho cô, “Tôi nghĩ, hơn nửa tháng này chắc cô cũng nhận được không ít quà của nhà họ Khương cho chứ? Những cái đó cũng đều là tài sản của Mạn Mạn, cô nên đưa ra đây, tôi là chị của nó có quyền nhận thay thế, con nói đúng không, mẹ?”
“Đúng đúng! Nếu ai cũng biết cô chỉ là một đứa quê mùa thì cho dù mặc cái gì cũng không thể trở thành thiên kim tiểu thư được, chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không ai thèm liếc một cái.”
Tần Mật Mật cuối cùng cũng bị chọc giận, “Tôi có tên có tuổi đàng hoàng, không phải là đứa quê mùa! Nhà tôi tuy là nghèo khó nhưng ai ai cũng trong sạch, các người có thể dừng sỉ nhục người khác được rồi đó?”
“haha…..” Trình Mạn Trinh phát ra tiếng cười chói tai, “Cô có tư cách gì để tức giận và phản bác? Chẳng lẽ cô không biết những người có tiền đều nói chuyện như vậy sao? Cô tốt nhất là nên đưa ra những gì nhà họ Khương cho cô, như vậy mới là cô gái ngoan.”
Tiểu Lam lành lạnh mở miệng: “Với tính khí của Khương Thiên Hạo………xem ra nếu để cho nó biết được vị hôn thê bị tráo đổi chắc sẽ tức điên. Tôi tò mò không biết nó sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì.”
Có thật không? Thật sự có gì sao? Khương Thiên Hạo có thật vì bị lừa gạt mà đối xử với cô tệ bạc không? Tần Mật Mật run như cầy sấy.
“Mau lên? Mau đưa tất cả những gì cô nhận được ra đây!” Trình Mạn Trinh nghĩ, tập đoàn Caesa giàu như vậy chắc hẳn ra tay rất rộng rãi.
“Tôi không có nhận được cái gì hết.”
“Nói láo! Cô không đưa ra tôi sẽ đi gặp Khương Thiên Hạo nói cô lừa gạt anh ta, chà đạp lên tôn nghiêm của tập đoàn C, để cho anh ta bắt cô về tính sổ.”
“Các người…………….”
Trình Chấn Hồng nằm trên giường cũng bị ồn ào làm tỉnh giấc, “Mẹ con các người yên lặng một chút cho tôi được không? Đi ra ngoài!”
“Chấn Hồng………”
“Tất cả đều đi ra ngoài cho ta!”
Tiểu Lam không dám cãi lại Trình Chấn Hồng, nếu là ông ta phát bực, không cần nghĩ cũng biết hai mẹ con chắc chắn sẽ bị xóa tên trong quyền thừa kế. Bà ra hiệu cho con gái bằng mắt, lục đυ.c kéo nhau ra ngoài. Trình Mạn Trinh đi tới cửa thấy Tần Mật Mật vẫn còn đứng đó liền la lên; “Cô còn làm gì mà không đi? Cô là người nhà tôi à? Cô ở trong phòng bệnh ba tôi làm gì?”
“Ta kêu Mật Mật ở lại!” Trình Chấn Hồng lập tức lên tiếng.
Đợi hai người đi khỏi, ông mới nói với cô: “Bác cám ơn con đã giúp đỡ cho Mạn Mạn. Dù cho Trữ nhi đã đi rồi nhưng bác muốn lúc nó đi trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì nó biết nó sắp gặp được Duy Thần. Nghĩ đến đây là bác đã an tâm lắm rồi, cảm thấy………..nó không có vì quyết định sai lầm của bác mà chịu oan ức gì.”