Tần Mật Mật bị lôi ra cửa, hét toáng “aaaaa. Phải đi đâu vậy, nhẹ chút anh làm tôi đau nè!” Xem ra anh không chỉ muốn đi dạo trong sân bởi vì bọn họ đã đi khá xa rồi mà tài xế Khang đã lái xe đến trước cửa chính chờ bọn họ.
“Hóng gió” Khương Thiên Hạo tuyên bố đáp án.
Hóng gió………hóng gió??? Không, cô không muốn! Cô nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cái gọi là “hóng gió” của anh, cô không suy nghĩ nữa, cô không muốn thử lại cảm giác liều mạng đó.
“Tôi không có hỏi ý kiến của cô!” Nói xong anh ôm cô đi về phía chiếc thể thao màu bạc.
“Này, cái người này anh tại sao lại như vậy, buông tôi ra, cứu mạng………..”
“Hình như cô rất thích kêu cứu mạng.”
“Vì anh tôi mới kêu chứ bộ, lần nào anh cũng tự mình quyết định, không cần biết người khác có thích hay không. Buông tay ra! Tôi không muốn đi hóng gió.”
“Tôi nói tôi không có hỏi ý kiến của cô.” Anh nhét cô vào trong xe, sau đó rất nhanh nhảy vào ghế lái, đến khi cô phục hồi tinh thần thì xe đã đạt đến tốc độ 100km/h rồi.
Tần Mật Mật còn chưa kịp cài dây an toàn, chỉ có thể như lúc trước nắm thật chặt cánh cửa, cô hét lớn: “Không nên lái như vậy! Tôi sẽ bay ra ngoài mất!”
“Cái gì? Tôi không nghe được, tiếng gió lớn quá!”
“Khương Thiên Hạo, anh muốn tôi bay ra ngoài phải không? Anh chậm lại một chút cho tôi.”
“Cái gì?”
Tần Mật Mật thừa nhận là tiếng gió quá lớn, cô nhìn nhìn, trời……này là xe thể thao mui trần mà!
“Ớ……Chiếc khăn lụa bác gái cho tôi bay mất rồi.’
“Không sao, ngày mai tôi mua 10 cái cho cô cũng được.”
“Khương Thiên Hạo, tôi xin anh đấy, chậm lại một chút đi, tôi thật sự không chịu nỗi………..không nhanh được….”
Anh lúc này mới nhìn qua khuôn mặt đang tái nhợt của cô, thả lỏng chân ga, hạ xuống 40km/h, “Loại tốc độ này thực sĩ nhục chiếc xe tôi.” Anh oán trách lên giọng.
“Vì sợ sĩ nhục chiếc xe của anh mà anh lấy mạng tôi ra đùa giỡn? Mạng của tôi không đáng giá sao?” Cô vừa nói vừa vội vã cài chặt dây an toàn lại, đề phòng anh đột nhiên mất khống chế vυ"t bay đi.
“Nào có? Đối với tôi mà nói, cô rất đáng giá.” Khương Thiên Hạo nói đầy ẩn ý.
Nhìn phía trước anh, ánh mắt thăm thúy khiến người ta không đoán ra anh đang suy nghĩ cái gi, “Có ý gì?” Lời nói của anh khiến cô đỏ mặt, thì ra là………….thì ra là trong lòng anh cô quan trọng như vậy?
Không ngờ anh suy nghĩ một chút rồi nói “Cô giúp tập đoàn C tham gia vào chiếm lĩnh ngành điện tử, hợp tác buôn bán trị giá vài chục tỉ Đài Loan, cô………..dĩ nhiên là đáng giá.”
Tần Mật Mật gõ đầu, nhắc nhở mình, gia thế của Trình Mạn Mạn, hợp đồng kinh doanh căn bản không thể so sánh một cô gái nhỏ như cô! Tại sao mỗi khi quan hệ giữa cô và anh tốt lên một chút cô liền quên mình đang giả Trình Mạn Mạn, cứ coi bản thân trước mặt anh là Tần Mật Mật? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là………………Chẳng lẽ cô đã thật sự yêu anh, vì vậy mới thể hiện tính cách chân thật trước mặt anh? Cô yêu anh sao? Nghĩ đến vấn đề này cô cảm thấy lo lắng, nếu như………….nếu như thật là như vậy, cô nên làm gì mới phải? Nếu anh cũng yêu cô như vậy trong cảm nhận của anh cô là Trình Mạn Mạn hay là Tần Mật Mật?
Ngay lúc đó, gò má của cô bị anh hôn xuống, “Tôi nói giỡn thôi, thật ra thì nếu không có quan hệ đó cô cũng rất đáng giá.” Ý của anh là, coi như không có quan hệ kinh doanh, cô gái trước mắt này đối với anh mà nói là cực kỳ đáng giá, anh còn rất coi trọng cô. Chỉ là, anh không cách nào nói ra những lời buồn nôn như vậy.
“Cái gì?” Khương Thiên Hạo đang nói cái gì vậy? Gì mà quan hệ này quan hệ kia?
“Không có gì. Từ từ rồi cô cũng sẽ biết.”
“Trăng tối nay thật đẹp!” Cô ngửa đầu nhìn bầu trời cảm thán. Loại cảm giác này………….giống như lúc ở trong Tam hợp viện. Cô nhớ nhà. Cô nghĩ, đợi đến khi ba của Mạn Mạn lấy được hợp đồng, mọi chuyện nên kết thúc.
Đúng, đợi đến lúc đó, cô có thể ra đi…………….Nhưng là, cô có một chút không bỏ được. Len lén nhìn anh, nếu như cô không còn là Mạn Mạn……………….Cô nhớ tới lúc bé ba kể cho cô nghe truyện cổ tích --- --------Nếu như có một ngày, cô bé lọ lem bệnh phù, không mang vừa đôi giày thủy tinh kia, chẳng lẽ số mệnh vì vậy mà thay đổi sao?